“…”
Giờ khắc này, tôi có hai lựa chọn.
Lựa chọn thứ nhất là bỏ chạy một mình.
Với tu vi của tôi hiện tại, đó là một chuyện rất dễ dàng.
Nhưng như vậy, không còn nghi ngờ gì, Tử U chắc chắn sẽ phải chết.
Lựa chọn thứ hai chính là tôi sẽ cứu Tử U.
Như thế, cả hai người chúng tôi hoặc là đều có khả năng sống sót, hoặc là đều phải bỏ mạng trên đường ray này…
Tôi không muốn chết, nhưng tôi cũng không sợ chết.
Là một người đàn ông có lý tưởng, tôi không do dự mà chọn cứu Tử U.
Dưới chân vừa giẫm một cái, cả người tôi đã bay lên, chỉ thấy hai tay tôi nhanh chóng nhấc được người Tử U.
Theo sau những tiếng “Ong ong ong” do đường ray phát ra, tàu điện ngầm cũng đã tiến tới gần sát bên…
*****
Tử U là bạn bè cùng vào sinh ra tử với tôi, cho nên giờ phút này, tôi không muốn bỏ cô ấy ở lại.
Chẳng sợ lựa chọn cứu cô ấy vào lúc này rất nguy hiểm, vì nếu không cẩn thận, cả hai chúng tôi sẽ bị tàu điện ngầm kia cán chết.
Nhưng mà tôi vẫn lựa chọn cứu cô ấy.
Trong tiếng “Ong ong ong” trầm thấp của đường ray, tôi cố gắng hết sức, dùng cả hai tay hai chân nhào về phía Tử U.
Mà lúc này, đôi mắt của Tử U đã hơi mở ra, và vẫn chưa rõ tình hình này là như thế nào.
Rồi cô ấy ngay lập tức phát hiện ra bản thân mình đang bị tôi đè lên và ôm chặt.
Tử U lập tức ngây người ra, tuy rằng chúng tôi có quen biết nhau, còn từng cùng nhau chiến đấu với yêu đạo của tà giáo Nhật Nguyệt.
Nhưng như vậy không có nghĩa là tôi có thể khinh bạc cô ấy.
Lúc này, thấy bản thân mình bị một người đàn ông như tôi đè nặng, lông mày của cô ấy lập tức nhíu lại, đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác chán ghét.
Tuy nhiên, cô ấy còn chưa kịp có hành động gì, thì tầu điện ngầm đã tiến sát tới, chỉ còn cách chúng tôi chưa tới ba mét nữa.
Thời gian không đợi người, tôi dùng hết sức bắt lấy người cô ấy và ghì chặt lấy.
Sau đó đột nhiên nghiêng người một cái, thuận thế lăn ra khỏi đường ray.
Vào lúc này, tàu điện ngầm đã vượt qua đường ray, vượt qua cả hai người chúng tôi.
Chỉ để lại những tiếng “Ong ong ong” vang vọng.
Nhưng lúc này, hai người chúng tôi vẫn chưa dám đứng dậy, cũng chẳng dám ngẩng đầu lên, mà vẫn quỳ rạp trên mặt đất.
Bởi vì sau khi lăn ra khỏi đường ray, cạnh chúng tôi có một bức tường đá thấp, khiến chúng tôi lăn vào một góc.
Mặc dù chúng tôi đã thoát khỏi đường ray, nhưng chúng tôi vẫn đang gặp nguy hiểm.
Một khi đứng dậy, hoặc là ngẩng đầu lên, đều sẽ bị tàu điện ngầm va vào.
Bất cứ lúc nào, chúng tôi cũng đều có thể bị dòng xe dài đang phi như bay kia cướp mạng.
Lúc này, tôi lại phát hiện ra Tử U đang cử động.
Tôi sợ cô ấy vừa tỉnh lại, mà làm ra một hành động nguy hiểm gì đó.
Bèn vội vàng ghì chặt người cô ấy lại, hung hăng nói:
“Đừng nhúc nhích, nếu không cả hai người chúng ta đều phải chết!”
Nói rồi, tôi lại nhích gần góc tường hơn.
Tàu điện ngầm vẫn tiến nhanh về phía trước, khoảng cách giữa nó và chúng tôi lúc này còn chưa tới 10cm nữa.
Sức hút mạnh như muốn kéo chúng tôi xuống gầm xe.
Nhưng chúng tôi vẫn cố gắng không nhúc nhích, tuy rằng động tác này có hơi mờ ám, nhưng mà nó có thể cứu sống được cả hai chúng tôi.
Lúc này, Tử U cũng chuyển dần từ phẫn nộ sang kinh ngạc.
Bởi vì, cô ấy cũng đã nhận ra trước mặt chúng tôi là một chiếc tàu điện ngầm đang lao vun vút.
Hai người chúng tôi đang đứng ở nguy hiểm, nếu không cẩn thận, đến cả xương cốt của chúng tôi cũng chẳng còn.
Mà vừa rồi, tôi đã dùng hết sức ôm lấy cô ấy, rồi đẩy cả hai lăn vào góc tường.
Nếu không, bây giờ cô ấy có thể là một cái xác bị nghiền nát rồi.
Chỉ cần nghĩ đến đây thôi, Tử U đã run sợ.
Lại cảm thấy trước đó cô ấy đã hiểu lầm tôi, nên trong lòng không khỏi áy náy.
Rõ ràng là người ta làm thế để cứu tính mạng của cô ấy, mà cô ấy lại cho rằng người ta sàm sỡ mình.
Quả thực buồn cười, buồn cười đến cực điểm.
Sáu người Tấn Tiệp Môn cùng lão Phong, cũng đã leo lên sân ga trước khi tàu điện lao đến.
Lúc này họ đang rất lo lắng cho tôi cùng Tử U, nhưng tàu điện ngầm rất rộng, đã hoàn toàn chắn hết tầm nhìn phía bên dưới.
Làm cho bọn họ căn bản không thể biết được tình hình của tôi và Tử U.
Nhưng tàu điện ngầm đến và đi cũng rất nhanh chóng.
Sau một lúc, tàu điện ngầm nhanh chóng rời khỏi đây.
Thật ly kỳ, cho dù chậm một phần mười giây, tôi và Tử U cũng có thể chết ngay lập tức rồi.
Nhưng cũng may, hết thảy đều đã qua, tiếp theo đây chúng tôi phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.
Bởi vậy, tôi tức khắc bò dậy khỏi người Tử U.
Sau đó trịnh trọng nói với cô ấy: “Hiện tại an toàn, mau đứng lên đi!”
Nói xong, tôi vươn tay ra, kéo Tử U đứng dậy.
Lúc này Tử U, lại có vẻ hơi thẹn thùng.
Cô ấy không thể lý giải được hành động của tôi, nhưng cô ấy cũng là một cô gái mới lớn, được sinh ra và lớn lên tại Tử Vân Tông.
Cha mẹ của cô ấy đều là trưởng lão của Tử Vân Tông, gia giáo vốn dĩ rất nghiêm khắc.
Trong số đám sư huynh muội tại môn phái, cô ấy là người được cưng chiều nhất, cũng là người có tài năng nhất.
Thậm chí, không có ai dám tới gần cô ấy chứ càng đừng nói đến việc thực hiện hành động mờ ám như thế này.
Đây là lý do tại sao Tử U bị nhiều đồng môn, đồng đạo cho là người lạnh lùng.
Điều này có mối quan hệ rất lớn tới hoàn cảnh trưởng thành của cô ấy.