Lúc này, lão Phong thấy tôi cũng nhìn về phía mình, chỉ khẽ lắc đầu.
Đối với tên “Phong Quỷ Đường, ác quỷ điên” này, chúng tôi hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng mà, Tử U đứng bên cạnh chúng tôi nghe thấy thế, cơ thể lại khẽ run lên một chút, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc.
“Phong Quỷ Đường, chẳng lẽ, mày chính là tên ác quỷ mặt trắng, ác quỷ điên đó sao?”
Đột nhiên nghe Tử U lên tiếng như thế, chúng tôi đều nhìn về phía của Tử U.
Mà lúc này, trông Tử U lại có vẻ hơi hoảng loạn.
Tên mặt trắng đứng ở đối diện vẫn cười ha hả như cũ:
“Ha ha ha, cũng không tồi đấy!
Vẫn có người biết đến danh tiếng của bổn tọa.
Không sai, đúng có mấy tên đạo sĩ của chính phái gọi tao là ác quỷ mặt trắng!”
Biểu cảm của Tử U lại trở nên nghiêm trọng hơn, cô ấy không kìm được mà hít ngược một ngụm khí lạnh.
“Tử U, có phải là cô biết được chuyện gì hay không?”
Tôi vội vàng truy hỏi.
Tử U hơi gật đầu:
“Ừ, tên này được gọi là ác quỷ mặt trắng.
Là đường chủ Phong Quỷ Đường của đám Mắt Quỷ trong vòng bán kính 200 dặm quanh đây.
Gã cũng là tên thủ lĩnh hung dữ ngang ngược nhất của phái Mắt Quỷ trong khu vực này.
Trong khu vực này, chúng cũng hoạt động rất nhiều.
Đã có không biết bao nhiêu đạo sĩ của chính phái chết trong tay bọn chúng.
Ngay cả tam trưởng lão của Tử Vân Tông chúng tôi, cũng bị tên yêu đạo Phong Quỷ Đường này giết chết…”
Tử U nhanh chóng nói ra những gì mình biết.
Tôi nhướng mày, lại hỏi thêm: “Gã thường có thủ đoạn gì?”
Tử U nhìn tên quỷ mặt trắng kia không rời mắt:
“Căn cứ vào những tin tức tôi đang nắm giữ, hầu hết đám tay sai của tên Phong Quỷ Đường đều là lệ quỷ.
Về phần những con quái vật bốn chân đó, chúng đều được dùng thi thể của người tế luyện mà thành.
Hơn nữa, tôi còn nghe nói, bản thân gã cũng là một tên quỷ áo xanh!
Bởi vì gã thích xuất hiện với gương mặt trắng, cho nên mới được gọi là Ác quỷ mặt trắng.”
Lời này vừa nói ra, trong lòng tất cả mọi người chúng tôi có mặt ở đây đều chấn động.
Áo xanh, mẹ nó, cái tên này quả thực rất đáng sợ.
Ở trong Đạo môn, chúng tôi chia ác quỷ tu luyện tà khí thành các loại: bạch sam (áo trắng), hoàng liệt (áo vàng), xích hồng (áo đỏ), nhiếp thanh (áo xanh), tử ảnh (áo tím).
Năm cấp độ này tương ứng với năm loại lệ quỷ khác nhau.
Đồng thời, bản chất của chúng về cơ bản cũng khác nhau.
Càng là loại ở phía sau, sát khí càng nặng, sức mạnh chúng sở hữu cũng càng mạnh, tiềm lực càng lớn và càng ác độc hơn.
Loại quỷ áo trắng là loại thường thấy nhất, cho nên chẳng có gì để nói cả.
Nói chung, nếu có một chút oán hận hay gì đó, ma quỷ bình thường đều có thể biến thành quỷ áo trắng.
Nhưng một khi chúng tiến hoá từ áo trắng thành áo vàng, sức mạnh của chúng sẽ có bước nhảy vọt về chất.
Một khi xuất hiện lệ quỷ cấp áo vàng, thì tu vi của nó thấp nhất cũng phải đạt tới cảnh giới Đạo Sĩ trung kỳ.
Sau đó, khi nó tiến hóa thêm một lần nữa, sẽ xuất hiện quỷ áo đỏ.
Tu vi của nó sẽ càng cao hơn nữa, sẽ khủng bố ngang với cảnh giới Đạo Quân.
Như vậy, phía trên áo đỏ chính là áo xanh.
Trước kia tôi có nghe sư phụ nói qua về loại ác quỷ này, ma quỷ bình thường muốn tiến hoá đến cấp này, không phải cứ có sát khí nặng là có thể tiến hóa được.
Về bản chất, nó sẽ có suy nghĩ riêng của mình.
Hoặc là nói, bọn chúng đã có thể tự khống chế được suy nghĩ của mình, mà không còn bị sát khí khống chế nữa.
Cho nên, về bản chất, chúng khác hoàn toàn với quỷ áo đỏ.
Hơn nữa, một khi lệ quỷ áo xanh xuất hiện, thì tu vi cơ bản của chúng đã rất khủng bố, thấp nhất cũng phải là cảnh giới Đạo Vương.
Đây chỉ là cảnh giới thấp nhất mà thôi, còn đối với tên mặt trắng đang đứng trước mặt chúng tôi đây, có trời mới biết gã đã tu luyện được bao lâu rồi.
Thật khó để ước tính trình độ tu vi của gã.
Điều đáng sợ hơn nữa là, gã là loại quỷ có thể tự khống chế được suy nghĩ của mình.
Là loại quỷ giống như Mộ Dung Ngôn và Hàn Tuyết Phong.
Tuy nhiên, Mộ Dung Ngôn và Hàn Tuyết Phong lại không dùng sát khí để tu luyện, tăng cường tu vi của bản thân.
Cho nên, xét về bản chất, họ đều chỉ là quỷ áo trắng mà thôi.
Nhưng bản chất của tên ác quỷ điên trước mặt tôi này, lại là quỷ áo xanh lấy sát khí để tu luyện.
Rất lâu trước đây, khi còn ở trong thành Uổng Tử, tôi đã từng nhìn thấy mấy tên quỷ áo xanh bị giam giữ ở trong nhà lao rồi.
Nhìn dáng vẻ bề ngoài của bọn chúng trông vô cùng dữ tợn và hung ác, nhưng bọn chúng đều bị giam trong nhà lao, nên tôi cũng không biết chúng mạnh tới mức nào.
Hiện giờ gặp được một tên quỷ áo xanh trong cuộc sống hiện thực, khiến cho trong lòng tôi cảm thấy có chút kinh ngạc và lo lắng.
Lúc này, sáu người Tấn Tiệp Môn cùng với lão Phong, cũng đã bị doạ tới mất hồn mất vía.
Nói đến cùng, mấy người chúng tôi còn chưa có đủ thực lực để đối phó với một tên quỷ áo xanh đâu.
Về điểm này, chúng tôi vẫn tự biết rõ.
Đang lúc chúng tôi còn kinh hãi, tên ác quỷ mặt trắng điên cuồng kia lại đột nhiên cất tiếng nói:
“Ha hả, cũng biết được không ít đấy.
Không tồi, bổn tọa quả thật chính là lệ quỷ áo xanh!”
Tên ác quỷ điên kia vừa nói, còn vừa cười.
Và trong khi nói đùa, gã còn tuỳ tiện vung tay lên.
Chỉ trong một cái nháy mắt, ánh sáng màu xanh lục nổi lên, ngay tức khắc, tên mặt trắng kia đã bị một luồng khí tức màu xanh lục bao phủ.