Sau khi làn sương mù màu xanh lục kia tiêu tan, chúng tôi liền nhìn thấy một tên quỷ thân mặc áo xanh, mặt mũi dữ tợn, hai mắt đỏ rực, răng nanh thò ra ngoài, móng vuốt vươn dài.
Trên người gã cũng xuất hiện những ánh sáng màu xanh.
Sát khí phóng ra ngoài, như hoá thành sóng thần vậy, che lấp cả đất trời, trực tiếp tạo thành sức ép đè xuống.
Bên trong đường hầm này, một cơn lốc xoáy được hình thành từ sát khí, tạo thành sức ép cực kỳ mạnh.
Làm cho nhịp tim của mấy người chúng tôi tăng nhanh, vô cùng khó chịu.
Sát khí thật, thật mạnh.
Sát khí dày đậm và mạnh thế này, làm cho toàn bộ đám lệ quỷ áo trắng trong đường hầm đều run rẩy.
Chúng không ngừng phát ra những tiếng “Ô ô ô” trầm thấp.
Hiển nhiên, tu vi của đám này không đủ cao.
Cho nên chúng không thể chịu đựng được sát khí cường đại như thế.
“Quả nhiên là lệ quỷ áo xanh …”
“Sát khí của gã mạnh quá!”
“Nhìn xem, vệt nước cũng kết thành băng hết rồi…”
“Ông trời ơi! Thế mà thật sự có lệ quỷ áo xanh tồn tại trên đời…”
“...”
Sáu vị đệ tử của Tấn Tiệp Môn lại kinh ngạc cảm thán, bọn họ đối phó với lệ quỷ áo trắng cùng quái vật bốn chân đã thấy quá sức rồi.
Bây giờ lại xuất hiện thêm một tên lệ quỷ áo xanh, con mẹ nó, thế này còn đánh đấm gì nữa?
Chỉ sợ là còn chưa kịp ra tay đã bị đối phương đánh chết rồi.
Trong lòng mỗi người chúng tôi đều xuất hiện cảm giác sợ hãi khó nói nên lời.
Mà sau khi ác quỷ điên nhìn thấy chúng tôi đều lộ rõ biểu cảm sợ hãi, gã có vẻ rất là vừa lòng.
Gã vung tay lên lần nữa, thu khí tức của mình lại.
Một lần nữa, gã biến trở lại thành dáng vẻ mặt trắng lúc trước.
“Được rồi, chúng mày đã được chiêm ngưỡng thần uy của bổn tọa.
Giờ chúng mày cũng có thể coi như được chết một cách xứng đáng rồi!
Có trò gì thì cứ tung hết ra đây đi!
Nếu không, sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu!
Hắc hắc hắc...”
Ác quỷ điên lại mở nụ cười quỷ dị, giống như thể mọi thứ đều do gã kiểm soát.
Đối mặt với một tên quỷ mạnh như thế này, tôi biết, chỉ dựa vào chút sức lực của mấy người chúng tôi thì không đủ.
Một khi tên ác quỷ điên kia ra nhập vào trong đám quỷ quái, chắc chắn chúng tôi sẽ không thể đánh lại đối phương.
Mà không khéo, mấy người chúng tôi còn bị chúng giết chết chỉ trong một thời gian ngắn.
Cho nên, vì an toàn của bản thân, tôi phải gọi cứu viện tới.
Chỉ có như thế, chúng tôi mới mong thoát ra khỏi trùng vây, bảo toàn tính mạng.
Nghĩ đến đây, cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi chính là Hồ Tam Gia.
Bởi vì Hồ Tam Gia Đã để lại một dấu ấn ở trên cánh tay của tôi, cho nên tôi có thể liên hệ với ông ấy trước.
Vì thế, tôi không hề chần chờ, nhanh chóng kích hoạt dấu ấn do Tam Gia để lại, chuẩn bị thiết lập liên lạc với Tam Gia.
Nhưng, khi tôi bí mật kích hoạt dấu ấn của Tam Gia, vòng xoáy màu đỏ lại xuất hiện trên cánh tay phải của tôi.
Sau đó nó nhanh chóng khuếch tán ra.
Vốn dĩ chỉ là một chấm nhỏ bằng một nốt ruồi, nhưng chẳng bao lâu sau, nó đã có kích thước bằng lòng bàn tay.
Cùng lúc đó, từng đợt yêu khí xuất hiện.
Sáu đệ tử của Tấn Tiệp Môn, lão Phong, Tử U đều phát hiện ra chỗ của tôi xuất hiện dị động.
Mọi người đều quay đầu lại, ngoại trừ lão Phong, những người khác sau khi nhìn thấy dấu ấn hình vòng xoáy trên cánh tay phải của tôi, đều lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Đặc biệt là khi nhìn thấy nó có thể giải phóng ra yêu khí, họ còn sốc hơn.
Vốn dĩ mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp, nhưng đúng vào lúc này…
Vòng xoáy màu đỏ trên cánh tay phải của tôi vốn đang vận chuyển rất tốt.
Nhưng không biết vì lý do gì, nó lại đột nhiên im bặt, sau đó yêu khí chợt rút về.
Một lần nữa, nó biến trở về hình dạng nho nhỏ, chỉ bằng một nốt ruồi như trước.
Nhìn thấy thế, tôi lập tức nhíu mày lại.
“Gì đây, chuyện gì đang xảy ra thế?”
Trong lòng tôi thầm nghĩ như vậy, rồi tiếp tục kích hoạt dấu ấn.
Nhưng cho dù tôi có cố gắng kích hoạt như thế nào, thì cũng vô ích.
Tôi bắt đầu tự hỏi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì tôi đang ở quá xa núi Hồ hay sao? Vì sao tôi không thể thiết lập liên lạc được với Tam Gia?
Trong lòng tôi lúc này xuất hiện hàng vạn câu hỏi, tôi không biết vì sao mình không thể kích hoạt ấn ký, không thể liên lạc được với Hồ Tam Gia.
Nhưng lúc này, ác quỷ điên đứng cách đó không xa lại bật cười “Ha ha”:
“Rất khó để sử dụng khả năng triệu hồi Hồ Yêu phải không?
Ha ha ha.
Bổn tọa đã nói rồi mà, bổn tọa làm việc rất cẩn thận.
Tao đã dẫn chúng mày tới nơi này, đương nhiên là phải có nguyên nhân.
Thằng nhãi con Đinh Phàm, mày nhìn kỹ bên trên đi!”
Nói xong, gã chỉ chỉ lên phía trên.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng.
Kết quả khi nhìn thấy lại làm lòng tôi thấy chấn kinh, đcm nhà nó, trên nóc của đường hầm này thế mà có dán một lá bùa.
Đó là một lá bùa lớn có phù văn màu đen, dường như nó đã che phủ toàn bộ nóc đường hầm rồi.
Ở giữa lá bùa, còn được viết một chữ “Bế” rất to...
*****
Khi tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trên đỉnh đường hầm có dán một lá bùa chú rất lớn.
Trong nháy mắt, sắc mặt của tôi thay đổi, trong lòng cũng vang lên một tiếng “lộp bộp”.
Tôi không biết là bùa này có tên là gì, nhưng chỉ nhìn chữ “bế” to lù lù trên ấy thì tôi cũng đã hiểu ra.
Tất nhiên, lá bùa này được dùng để ngăn cản tôi sử dụng Hồ ấn, tạo thành trận pháp triệu hồi.