Bảo sao tôi không thể nào kích hoạt được ấn chú, cũng chẳng thể thiết lập liên lạc được với Hồ Tam Gia.
Bây giờ xem ra, tất cả đều là vì lá bùa kia.
Không chờ tôi mở miệng, Tử U đứng ở bên cạnh đã kinh ngạc thốt lên:
“Đây, đây là bùa khoá linh! Nơi này, nơi này, chúng ta bị nhốt trong kết giới rồi!”
Lời vừa nói ra, đã khiến cho tất cả mọi người phải hít ngược một ngụm khí lạnh.
Kết giới? Lá bùa kia thế mà lại có thể sinh ra được kết giới ư?
Kết giới, là một loại không gian được tạo ra độc lập để ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Trong không gian này, bạn không có cách nào để liên lạc được với người ở thế giới bên ngoài.
Nói cách khác, có một tấm “bùa khoá linh” ở đây…
Tôi đừng mong có thể liên lạc với người ở bên ngoài để nhờ giúp đỡ.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi khẽ run lên.
Sắc mặt tôi càng đen lại.
Quả nhiên tên kia nói không sai, gã làm việc quả thực rất kín kẽ.
Mà năng lực của tôi về cơ bản đã bị bại lộ trước đám Mắt Quỷ này rồi.
Đặc biệt là trong trận chiến tại thung lũng Hắc Ám, về cơ bản tôi đã sử dụng tất cả các thủ đoạn mà mình có.
Cũng trong trận chiến ấy, tôi đã khiến bọn lãnh đạo của phái Mắt Quỷ để mắt tới mình.
Cùng lúc đám lãnh đạo của phái Mắt Quỷ phát lệnh truy nã với chúng tôi, chúng cũng đã phát thông tin về năng lực của mỗi một người trong số chúng tôi tới tất cả các cứ điểm của mình.
Vì thế, đương nhiên tên ác quỷ mặt trắng, ác quỷ điên này cũng đã biết được năng lực mà tôi nắm giữ.
Gã dụ chúng tôi tới nơi này, không chỉ đơn thuần là muốn che giấu tai mắt của người ngoài, muốn chơi chúng tôi một vố.
Mà quan trọng nhất, gã muốn lợi dụng không gian ở nơi này để tạo thành một kết giới.
Tạo thành một không gian cô lập chúng tôi, để tôi không có cách nào kích hoạt Hồ ấn, hay là gọi Mộ Dung Ngôn tới.
Từ đó, đạt được mục đích giết chết tôi và tóm gọn tất cả chúng tôi chỉ trong một mẻ.
Những suy nghĩ này cứ lóe lên trong tâm trí tôi.
Mà tên ác quỷ điên mặt trắng ở đối diện lại cứ cười “Ha ha”:
“Không tồi, nơi này quả thực đã bị bổn tọa thiết lập không gian cách ly.
Nhưng cũng chưa được tính là kết giới hoàn toàn.
Chỉ là, chúng mày đừng hòng nghĩ gọi được lũ Hồ tộc tới nơi này.
Còn cả nữ quỷ kia nữa, cũng đừng mong gọi được ả ta lên sân khấu!”
Đối phương vô cùng tự tin, nhìn tôi chăm chú và nói.
Trong lúc này, tôi lại cố gắng kích hoạt ấn chú hình xoáy đỏ một lần nữa, nhưng vô ích.
Đồng thời, tôi cũng thử kích hoạt dấu ấn đen một chút.
Có muốn liên hệ với Mộ Dung Ngôn cũng vô dụng mà thôi.
Ấn đen kia vừa biến thành trận đồ âm dương, thì không có thêm tiến triển gì nữa.
Giống hệt như những gì tên kia đã nói, bên trong không gian này, tôi không thể sử dụng dấu ấn triệu hồi ở trên người mình.
“Đáng chết!”
Chẳng lẽ tôi chỉ có thể cưỡng ép đánh thức Kỳ Lân tiền bối sao?
Trong lòng tôi thầm nghĩ như vậy, ánh mắt lại chuyển xuống thanh kiếm Thái Nguyên trong tay.
Kỳ Lân tiền bối chỉ còn lại một tia thần hồn mà thôi, hiện đang sống nhờ bên trong mũi kiếm của kiếm Thái Nguyên.
Nhưng một khi đánh thức tiền bối, thì sẽ gây ra tổn hại rất lớn đối với hồn phách của ông ấy.
Dù sao tiền bối vẫn chưa khôi phục được chân nguyên của mình, hồn lực của ông ấy cũng không thể tái tạo.
Tôi cứ do dự mãi, rồi đành phải tạm từ bỏ ý định này.
Đối thủ tuy mạnh, còn có lệ quỷ áo xanh dẫn đầu.
Nhưng chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, tôi tuyệt đối không thể cưỡng ép đánh thức Kỳ Lân tiền bối được, tránh làm ảnh hưởng đến hồn lực của ông ấy.
Sau khi có được quyết định này, tôi vô thức nắm thật chặt thanh kiếm Thái Nguyên, không tiếp tục kích hoạt dấu ấn triệu hồi nữa.
Sau đó, tôi quay sang nói với lão Phong, Tử U cùng với sáu người Tấn Tiệp Môn:
“Các vị, tiếp theo đây, chúng ta cũng chỉ có thể dựa vào chính mình để phá trùng vây mà thôi!”
“Tôi đã chuẩn bị xong rồi!” Lão Phong lạnh lùng trả lời một tiếng.
Tử U cũng khẽ nhếch mày đẹp, rồi bình tĩnh nói: “Trảm yêu trừ ma, chính là trách nhiệm của chúng ta!”
Nói xong, hai người họ lần lượt lấy pháp khí của mình ở trong túi chúng tôi mang theo.
Sáu người Tấn Tiệp Môn cũng đã nâng cao ý chí chiến đấu.
“Chúng tôi đã là đạo sĩ, đương nhiên phải chiến đấu với đấm quỷ quái kia đến hơi thở cuối cùng!”
“Cho dù có chết, tôi cũng không sợ!”
“Cho dù là phải đối mặt với lệ quỷ áo xanh, bần đạo cũng phải giết vài tên tiểu quỷ bên cạnh gã…”
“...”
Trông sáu người Tấn Tiệp Môn có vẻ còn kích động hơn cả chúng tôi.
Đối mặt với lệ quỷ áo xanh, chúng tôi đã rơi vào đường cùng rồi.
Dưới tay của tên quỷ áo xanh này, chúng tôi căn bản chẳng còn cơ hội sống.
Cho nên, cả đám đều đang cố gắng gào lên những “lời cuối cùng”!
Nhưng không một ai thấy nao núng hay sợ hãi.
Trái lại, tên ác quỷ điên loạn mặt trắng, lại tỏ vẻ khinh thường.
“Nói nhiều như vậy cũng có ích gì! Không phải đến cuối cùng đều sẽ chết trong tay bổn tọa hay sao!”
Nói đến đây, gã tạm dừng một chút.
Rồi vung tay lên, nói: “Bay đâu, xé xác bọn chúng ra cho bổn tọa!”
Nói xong, gã chỉ ngón tay về phía chúng tôi.
Đám lệ quỷ cùng quái vật bốn chân ở xung quanh đường hầm vừa nhận được mệnh lệnh, thì đều phát ra những tiếng gầm thét “Ngao ngao”.
Chúng há to miệng, lao về phía chúng tôi.
Nhìn hơn trăm con lệ quỷ cùng quái vật bốn chân xuất hiện, tôi không dám lơ là.
Vận chuyển đạo khí trong người, rồi gầm nhẹ một tiếng: “Mọi người, xông lên!”