Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1992

Chương 1992 Chương 1992

Hét xong, tôi cầm theo kiếm Thái Nguyên, lao vọt lên phía trước.

Tay còn lại cũng vội vàng rút Linh Đao ra, tạo thành một tiếng “bá”.

Tay phải tôi cầm kiếm, tay trái cầm Linh Đao.

Một dài một ngắn, cứ như vậy mà nhảy thẳng vào trong đám quỷ quái.

“Vèo vèo vèo”, ánh kiếm lóe lên, tiếng kêu rên của đám lệ quỷ áo trắng cùng quái vật bốn chân vang lên khắp bốn phía.

Không ngừng có lệ quỷ phải hồn phi phách tán, máu của đám bốn chân quái vật cũng văng tung toé khắp nơi.

Còn lão Phong tay trái cầm Bảo Kính Tử Kim, tay phải cầm kiếm gỗ đào.

Giờ phút này, Bảo Kính Tử Kim chiếu đến đâu, ánh sáng màu vàng quét đến đó.

Ánh sáng kia đã ép đám quái vật và lệ quỷ lùi lại, không thể nào tới được gần cậu ấy.

Khi thanh kiếm gỗ đào đâm ra, tất sẽ có thu hoạch.

Tử U là đại đệ tử của Tử Vân Tông, đương nhiên cũng là một thiên tài có tiếng trong Đạo môn.

Thực lực cũng rất mạnh mẽ, đã đạt đến cảnh giới Đạo Vương sơ kỳ.

Với sức mạnh như thế, cô ấy có thể dễ dàng tung hoành trong đám quỷ áo trắng, bùa chú bay lên, kiếm pháp siêu việt.

Những lệ quỷ và quái vật xung quanh cô ấy đều lần lượt ngã xuống.

Chỉ là thực lực của sáu vị đệ tử Tấn Tiệp Môn lại hơi thấp một chút.

Tuy vậy, họ lại có độ ăn ý cực kỳ cao.

Lúc này, sáu người đứng sát bên nhau, tuy rằng bị rơi vào thế bị động, nhưng đám lệ quỷ và quái vật không thể phá phòng tuyến của họ, cũng không thể nào giết chết được bất cứ một ai trong số sáu người đó.

Dù thế nào đi nữa, tách từng tên lệ quỷ áo trắng và quái vật bốn chân ra, sức mạnh của chúng thực sự rất yếu.

Trừ phi chúng tôi bị tiêu hao hết linh lực, thể lực không thể chịu được nổi nữa thì chúng mới có cơ hội.

Hoặc là chúng tôi tự mình phạm phải sai lầm chết người nào đó, nếu không thì trong một thời gian ngắn, chúng tôi nhất định sẽ không thể bị trọng thương hoặc tử vong.

Đương nhiên, nếu tên quỷ điên mặt trắng kia mà ra tay thì tình huống sẽ thay đổi ngay lập tức.

Mỗi một người trong số chúng tôi đều biết rõ điều này.

Trận chiến diễn ra rất khốc liệt.

Ngay cả khi tôi đã sử dụng tới linh lực ba màu trong người rồi, thế nhưng khi đánh đấm trong đám quỷ này, cũng chẳng thể chiếm được thế chủ động.

Số lượng của đối thủ quá đông, phải hơn trăm tên.

Hơn nữa, ngoài sự vội vàng và ngốc nghếch lúc đầu, nhưng quả thật đám lệ quỷ này cũng có sự phối hợp nho nhỏ.

Điều này khiến chúng tôi rất khó chịu.

Hơn nữa, trận chiến cũng đã kéo dài được hơn mười phút.

Phòng ngực do sáu đệ tử của Tấn Tiệp Môn tạo ra cũng bước đầu bị công phá.

Đại sư huynh Vương Thanh của Tấn Tiệp Môn đã thình lình bị một con quái vật cắn vào mắt cá chân.

Ngay sau đó, anh ta bị kéo một cái, trực tiếp bị hất văng ra xa tận 3m.

Trận hình của sáu người đã bị phá vỡ chỉ trong nháy mắt, đám quỷ quái bắt đầu điên cuồng tấn công năm người còn lại.

Trong số năm người kia, vốn đã có ba người đang bị trọng thương.

Lúc này, trận hình phòng ngự không còn, làm sao họ có thể chống cự được?

Trong lúc nhất thời, bọn họ bị đánh lùi về phía sau không ngừng, tính mạng cũng bị đe doạ…

*****

Động tĩnh ở phía sau, đã nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của chúng tôi.

Tôi vừa quay đầu nhìn lại, đã phát hiện ra Vương Thanh đang nằm ở góc tường.

Giờ phút này, hai tay anh ấy đang đặt trên đầu của một con quái vật bốn chân, liên tục vùng vẫy.

Con quái vật bốn chân không ngừng hét lên những tiếng “ô ô ô”, còn muốn cắn nát đầu anh ta.

Năm người còn lại đã bị ép vào chân tường, đã rơi vào thế bị động.

Người nào người nấy đều đang vô cùng chật vật.

Máu tươi không ngừng chảy xuống phía dưới, mùi máu tanh khiến lũ quỷ quái càng thêm kích động.

Chúng phát động những cuộc tấn công còn mãnh liệt hơn.

“Đáng chết!”

Tôi thầm kêu một tiếng không xong rồi, quét sạch một con quái vật bốn chân trước mặt, rồi lao thẳng tới vị trí của Vương Thanh.

Anh ta nằm cách tôi không xa, tôi vội bước vài bước, rồi tung người nhảy lên không trung.

Tôi đâm một kiếm ra, đâm thẳng vào sau lưng con quái vật kia.

Máu đen bắn ra tung toé, con quái vật kia gào lên một tiếng thảm thiết, không cam lòng mà chết đi.

“Vương Thanh, anh không có việc gì đấy chứ!”

Nói rồi, tôi duỗi tay ra để kéo anh ta dậy.

Mắt cá chân của Vương Thanh đã bị quái vật cắn bị thương, nhưng anh ta vẫn cắn răng nói: “Tôi vẫn có thể tiếp tục chiến đấu!”

Rồi anh ta vịn tay tôi mà đứng lên.

Cùng lúc đó, lại có hai tên lệ quỷ đánh tới.

Tôi vung một kiếm lên, tạo thành âm thanh “Oanh” vang chói tai.

Kiếm khí bùng nổ, hai con lệ quỷ kia lập tức hóa thành đốm sáng, tan thành tro bụi.

Mà lão Phong và Tử U cũng lập tức quay trở lại chỗ của năm người khác trong Tấn Tiệp Môn.

Giúp họ chống lại các cuộc tấn công từ đám quỷ quái.

Nếu không, tất cả họ sẽ bị giết chết ngay vào giây tiếp theo.

Lúc này, tôi bảo vệ Vương Thanh và bắt đầu tiến lại gần những người còn lại.

Mặc dù trận chiến rất cam go, những chúng tôi đã cố gắng hội hợp với mọi người.

Thật là một trận chiến khốc liệt.

Ngay cả khi dung lượng đan điền của tôi đã được mở rất rộng, thì giờ tôi cũng phải thở gấp, đã sắp không thể chống đỡ nổi.

Tình huống của lão Phong cùng Tử U cũng chẳng tốt hơn tôi là bao.

Còn sáu người Tấn Tiệp Môn, thì đang dựa vào nghị lực của mình để chống đỡ thôi.

Tuy nhiên, một làn sóng tấn công khác lại ập đến.

Lão Phong nhanh chóng cất chiếc gương quý của mình đi, dùng một tay kết kiếm chỉ, gầm nhẹ một tiếng: “Hàn Tuyết Phong, ra đây đi!”

Bình Luận (0)
Comment