Cho nên, trong thời khắc mấu chốt này, tôi cũng chỉ có thể lựa chọn như vậy mà thôi.
Điều tôi không ngờ tới là, khi tôi chuẩn bị đánh thức Kỳ Lân tiền bối, thì…
Túi đựng kiếm mà tôi luôn mang theo bên người bỗng nhiên phồng lên một cách khó hiểu.
Những tia sát khí tản mạn ở bốn phía xung quanh bắt đầu tụ lại trong túi kiếm của tôi một cách điên cuồng.
Vừa mới bắt đầu, chúng tôi còn không chú ý tới điều đó.
Cho đến khi Phong ca đột nhiên mở miệng nhắc nhở: “Mẹ kiếp, trong túi có thứ gì kia, sao nó lại hút âm khí và sát khí như thế?”
Vừa nghe Phong ca nhắc nhở, tất cả chúng tôi mới quay đầu nhìn lại.
Khi phát hiện ra túi đựng kiếm của mình, tôi không khỏi giật mình.
Lúc này túi đựng kiếm đã phồng lên rất cao, ước chừng phải tới nửa thước, như thể nó đang được ai đó thổi phồng lên vậy.
Hơn nữa, nó đang không ngừng hút âm khí và sát khí.
Nhìn thấy thế, bản thân tôi lại càng ngây người ra.
Bởi vì, chính tôi cũng không hiểu rõ được chuyện quái gì đang xảy ra.
Chiếu túi đựng kiếm của tôi vốn được làm từ vải bố bình thường.
Ngày thường, tôi đều dùng nó để đựng hộp kiếm…
Nhưng ngay khi tôi nghĩ đến điều này, có điều gì đó đột nhiên lóe lên trong đầu tôi.
Cả người tôi lúc này như bị sét đánh.
Không, không đúng.
Bên trong chiếc túi kia, ngoại trừ hộp kiếm, còn có một thứ nữa.
Chính là bó rơm kia. Bên trong túi ngoại trừ một hộp kiếm, hình như còn có một bó rơm bình thường đến không thể bình thường hơn…
*****
Túi kiếm của tôi nhanh chóng phồng to lên, trong nháy mắt, nó to lên như một quả bóng bay lớn.
Hơn nữa, nó còn đang không ngừng hút âm khí và sát khí.
Mà trên người những con lệ quỷ kia lại liên tục tản ra sát khí.
Lúc này, chúng đã hội tụ thành một dòng khí lưu.
Và không ngừng chảy vào trong túi đựng kiếm của tôi.
Vì sự thay đổi đặc biệt này, tất cả mấy người chúng tôi đều bị thu hút.
Cho dù là tên ác quỷ điên mặt trắng ở đối diện, lúc này cũng đều nhìn qua.
Thấy túi đựng kiếm không ngừng hút sát khí, trên mặt ai cũng lộ rõ vẻ hoang mang, không rõ tình huống gì đang xảy ra.
“Đó là, đó là cái gì?”
Tên quỷ mặt trắng kinh ngạc thốt lên, vẻ mặt của gã lúc này cũng trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Bản thân gã cũng chính là một lệ quỷ.
Hơn nữa, gã vẫn luôn dùng sát khí để tu luyện tới cấp áo xanh này.
Nếu chiếc túi đựng kiếm kia cứ liên tục hút sát khí, vậy thì đối với gã mà nói, đó chính là một loại khắc chế.
Tuy nhiên, không chờ gã kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cũng không chờ chúng tôi kịp phản ứng lại.
Túi kiếm phồng lên, rồi bỗng nhiên bùng nổ chỉ trong nháy mắt.
Một tiếng “Phanh” lớn vang lên, túi kiếm của tôi lập tức nổ tung.
Đồng thời, một luồng sát khí cùng gió lạnh mạnh mẽ không ngừng quét qua toàn bộ đường hầm.
Cơn gió mạnh này mạnh đến nỗi khiến cho tất cả chúng tôi đều phải lùi lại vài bước.
Đám lệ quỷ áo vàng đang đứng xung quanh đều bị làn gió mạnh mẽ được tạo sát khí kia quét qua, chúng lần lượt kêu lên “ngao ngao”.
Có mấy con quái vật bốn chân tới gần túi kiếm, đã bị nổ tung thành từng mảnh nhỏ trong khoảnh khắc mà túi tiếng bùng nổ.
Nó giống như một lưỡi kiếm gió xuyên qua toàn bộ cơ thể của đám quỷ quái, khiến bọn chúng máu chảy đầm đìa, da thịt nát bấy.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, thi thể của bọn chúng đã biến thành những chiếc thây khô héo.
Tôi giơ tay che mắt mình lại, chờ đợi cơn gió đậm sát khí kia đi qua.
Rồi lập tức nhìn về phía trước túi kiếm đầu tiên.
Nhưng kết quả mà tôi nhìn thấy lại khiến cả người chấn động.
Tôi lập tức hít ngược một ngụm khí lạnh, trên mặt lộ rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ thấy giờ phút này, ngay chỗ vừa rồi, xuất hiện một người rơm hình người.
Người rơm nhìn kia có kích thước tương đương với một người bình thường và được tạo nên từ từng cọng rợm, cẩn thận buộc lại mà thành.
Tôi nhìn thoáng qua phía người rơm kia.
Trên người nó không tồn tại bất cứ một cọng rơm thừa hay lộn xộn nào cả.
Tất cả đều được sắp xếp gọn gàng, tỉ mỉ và rất có trật tự.
Nhìn dáng vẻ này, có lẽ bên trong người rơm kia để rỗng.
Bởi vì nhìn bó rơm lúc trước cũng không được dày, nhìn số lượng rơm rạ hẳn là cũng không quá nhiều.
Giờ phút này, người rơm kia cứ lẳng lặng đứng một chỗ, không nhúc nhích gì.
Tuy nhiên, từ trong khe hở giữ những ngọn rơm kia, lại không ngừng tràn ra những tia khí tức màu vàng nhạt.
Đó là âm khí và sát khí, là sát khí ngưng tụ mà vừa rồi túi kiếm của tôi mới hấp thu.
Nhìn thấy hình ảnh này, tôi nhịn không được mà hít ngược một ngụm khí lạnh.
Bởi vì tôi nhận ra, người rơm này giống hệt với người rơm mà tôi và Tiểu Mạn đã thấy lúc đuổi theo chuyến xe tang vào đêm ấy.
Thật sự phải nói là giống nhau y như đúc, không khác một chút nào.
Nhưng, người rơm này…
Nó chắc chắn được làm từ nắm rơm mà Đinh Vô Cực từng đưa cho tôi.
Nói cách khác, kẻ chủ mưu đằng sau vụ án giết người trên chuyến xe tang lúc nửa đêm…
Chính là kẻ có vẻ ngoài trông lịch lãm sang trọng, lại còn đeo kính gọng vàng, có trên Đinh Vô Cực kia.
Nhưng mà, Đinh Vô Cực thân là một yêu đạo hại người, lại chẳng hề có quan hệ gì với tôi cả.
Vì sao anh ta phải truyền tin tức cho tôi, cuối cùng còn cho tôi một bó rơm như vậy?
Tôi nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu nổi.
Đồng thời, những người còn lại đều kinh ngạc vô cùng, trên mặt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Lão Đinh, đây là bó rơm mà cậu vẫn mang theo đó sao?”