Thủ lĩnh của phái Mắt Quỷ, tên ác quỷ mặt trắng, đứng ở phía đối diện cũng kinh ngạc tới ngây người.
Sắc mặt gã lúc xanh lúc đỏ.
Chỉ cần vung một quyền có thể nổ chết mười mấy tên lệ quỷ áo vàng. Đến cả gã cũng chẳng có năng lực được như thế này.
Nhưng hiện tại, có một người rơm lại làm được như thế.
Mẹ nó, đây thực sự chỉ là một người rơm thôi sao?
Cho dù nó đúng là người rơm, thì nó là loại nào?
Tuy nhiên, việc chưa kết thúc ở đây, cùng lắm, mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Sau khi người rơm tạo ra một vụ nổ, cơ thể nó chợt lóe lên, bắt đầu đối mặt với mấy con quái vật bốn chân và lệ quỷ áo vàng ở gần đó.
Một vụ thảm sát đơn phương lại tiếp tục xảy ra, không sai, chính là một vụ thảm sát đơn phương.
Bởi vì tất cả những tên lệ quỷ áo vàng và quái vật bốn chân xung quanh nó lúc này chẳng khác gì mấy tên ngốc cả.
Đứng trước mặt người rơm, sức chiến đấu của đám quỷ quái này còn không bằng một đứa trẻ mới năm tuổi.
Chúng hoàn toàn không có bất cứ sức lực phản kháng gì, thậm chí đến năng lực chạy trốn cũng không có.
Tôi chỉ nhìn thấy bóng dáng của người rơm cứ thoắt ẩn thoắt hiện, thi thoảng sẽ có cọng rơm bay ra.
Ngay sau đó, lại thấy một con lệ quỷ áo vàng phải hồn phi phách tán.
Lũ quái vật bốn chân cũng lần lượt bị giết chết, rồi biến thành những cái thây khô quắt và đen như mực.
Chúng tôi đứng yên tại chỗ, đờ người ra.
Bởi vì lúc này, chúng tôi cũng không biết nên phải làm gì.
Có cần giúp đỡ không?
Dường như, trước sức chiến đấu của người rơm kia, bất cứ động tác nào của chúng tôi cũng trở nên dư thừa, càng đừng nói đến tới việc giúp đỡ.
Sáu người Tấn Tiệp Môn càng há to miệng, rồi nuốt vài ngụm nước bọt.
Sau đó, tôi nghe đại đệ tử Vương Thanh của Tấn Tiệp Môn nói: “Đinh, Đinh đạo trưởng, anh, anh, đây, đây là thứ gì, là loại đạo thuật gì?”
Không đợi tôi trả lời, tiểu sư muội Vương Phượng của bọn họ cũng chen vào một câu: “Thật, thật, thật là khủng khiếp!”
“Đơn phương, thảm sát...” Vương Hổ cũng mở miệng.
Ba người còn lại cũng bị sốc đến mức không ngừng thở dốc
Từ khi xuống núi đến nay, bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ.
Gần như hơn một trăm lệ quỷ áo vàng, thế nhưng, thế nhưng chỉ có thể đứng yên cho người rơm kia giết chết, không hề có sức phản kháng...
Mẹ nó, chuyện này kể ra, chỉ sợ không có một người nào tin nổi.
Dù sao thì hiện tại chúng tôi cũng sắp kinh ngạc tới líu hết cả lưỡi rồi, tên ác quỷ điên đứng ở đối diện cũng đang vô cùng kích động, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Nhưng nói gì thì nói, gã cũng là Phong Quỷ Đường, một đường chủ của tà giáo Mắt Quỷ, kiến thức cũng coi như là thâm sâu.
Sau khi kinh ngạc mất một lúc, cũng đã bình tĩnh lại.
Qua quan sát, gã không khỏi buột miệng mà thốt ra một câu:
“Thuật quỷ lỗi (Thuật điều khiển bù nhìn), còn có một tên điều khiển rối đang ẩn náu ở gần đây!”
Nói xong, gã bắt đầu nhìn khắp bốn phía xung quanh.
Gã muốn bắt “Người điều khiển rối” phải ra mặt.
Nhưng có một điều mà gã không biết được, đừng nói là tìm được Đinh Vô Cực ở nơi này, cho dù gã lật ngược toàn bộ thành phố Sa này, cũng chưa chắc đã tìm thấy được Đinh Vô Cực.
Bởi vì người kia, hiện tại đang ở trong một khu rừng nào đó bên cạnh thành phố Thanh Thạch, âm thầm điều khiển người rơm hình người nho nhỏ trước mặt này…
Sức mạnh của người rơm mạnh tới mức quá đáng, chỉ trong nháy mắt, đám lệ quỷ áo vàng và quái vật bốn chân đã bị giết chết hơn phân nửa.
Non nửa còn lại thì đang cố gắng giãy giụa.
Tuy nhiên, rồi chúng đều sẽ bị người rơm giết chết, tất cả chỉ là vấn đề thời gian nữa mà thôi.
Ác quỷ điên thấy không thể nào tìm ra được người điều khiển người rơm, lại thấy đám tay sai của mình chịu thương vong nặng nề.
Trái tim gã lúc này quả thực đã rỉ ra máu rồi.
Kia chính là những con lệ quỷ do gã vất vả lắm mới bồi dưỡng ra, dưới sự điều khiển của gã, chúng đều đã tiến hóa thành lệ quỷ áo vàng.
Hơn một trăm tên lệ quỷ áo vàng, và gần một trăm con quái vật bốn chân.
Bằng này, đã được coi như là một lực lượng đánh sợ đối với người trong Đạo môn rồi.
Nếu gã có thể giết chết chúng tôi, nhất định sẽ được giáo chủ ban thưởng, đặc biệt, gã sẽ được đích thân phó giáo chủ Dương Khải Lân đề bạt.
(Đề bạt 提拔: Đề cử cho giữ một chức vụ cao lớn)
Nhưng bây giờ trong tình huống này, lại xuất hiện một người rơm mạnh mẽ như vậy.
Gã không thể giết chúng tôi được nữa.
Mà đám tay sai của gã cũng đã sắp bị tiêu diệt hết đến nơi rồi.
Đám tay sai này chính là cơ sở để Phong Quỷ Đường gã thiết lập được chỗ đứng ở nơi này, cũng là cơ sở để gã có được tiếng nói trong tà giáo Mắt Quỷ.
Nếu đám lệ quỷ cùng quái vật bốn chân này bị giết chết hết ở đây, thì căn cơ của gã cũng chẳng còn, đến lúc đó, địa vị của gã ở trong tà giáo Mắt Quỷ tất sẽ tuột dốc không phanh.
Hơn nữa, mấy tên yêu đạo khác trong tà giáo đều là lũ ăn thịt người không nhả xương.
Trong thời gian này, địa bàn làm ăn của gã sẽ có thể bị người khác chiếm bất cứ lúc nào.
Chờ tới lúc ấy, đừng nói đến việc tranh cử vị trí trưởng lão, có thể thoát khỏi hình phạt của tà giáo hay không còn là điều khó nói.
Nghĩ đến đây, tên ác quỷ áo xanh này nhanh chóng đưa ra quyết định.
Đó chính là rút lui, chỉ có như vậy mới có thể bảo toàn được lực lượng nhất định.