Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1997

Chương 1997 Chương 1997

Cho dù không lập được công trạng gì, cũng không thể hy sinh toàn bộ vốn liếng của mình được, đúng không?

Cho nên, sau khi tên ác quỷ điên kia hung hăng trừng mắt nhìn chúng tôi một lúc.

Gã đột nhiên nói: “Coi như là vận may của chúng mày tốt! Mối thù này, bổn tọa sẽ nhớ kỹ!”

Nói xong, tên kia đột nhiên vung tay lên.

Đám lệ quỷ và quái vật bốn chân vốn đang chiến đấu với người rơm, bắt đầu rút lui giống như thuỷ triều.

Nhìn thấy thế, lông mày của chúng tôi đều nhếch lên.

“Tên lệ quỷ kia đang muốn bỏ chạy!”

Vương Xích lên tiếng, vẻ mặt rất kích động.

Lúc này, ai cũng có thể nhìn ra hành động của tên ác quỷ mặt trắng kia.

Cứ tiếp tục như thế này, thì tất cả đám lệ quỷ và quái vật ở đây đều sẽ bị tiêu diệt hết.

Nhưng nếu thả cho bọn chúng đi, chẳng phải là quá dễ dàng cho bọn chúng rồi hay sao?

Cho nên, tôi không hề có chút do dự nào, vội vàng hô lên một câu: “Xông lên, có thể giữ chân được bao nhiêu tên thì hay bấy nhiêu!”

Nói xong, tôi rút kiếm ra, xông lên phía trước.

Tuy rằng tôi muốn giết sạch hết đám quỷ quái ở nơi này, nhưng tôi cũng hiểu rõ được sức mình ra sao.

Nếu không có bất kỳ sự chuẩn bị hay biện pháp nào, muốn giữ chân một lệ quỷ đang muốn bỏ chạy là một chuyện vô cùng khó khăn.

Đặc biệt là với tên ác quỷ điên kia, bởi gã chính là một lệ quỷ áo xanh có trí tuệ riêng.

Nếu gã thật sự muốn chạy trốn, cho dù phe chúng tôi có được một người rơm mạnh mẽ giúp đỡ, cũng không thể nào ngăn cản gã được.

Do đó, điều chúng tôi phải làm bây giờ chỉ là giữ chân được càng nhiều lệ quỷ càng tốt.

Có thể giết được thêm một tên, vậy cũng có thể tiêu diệt được thêm một phần lực lượng của địch.

Cho nên, mấy người chúng tôi không ngừng lao về phía trước.

Tôi nhìn thấy mấy con quái vật bốn chân đang cố gắng trốn thoát qua đường cống, nên đã nhanh chóng ra tay, giết chết một trong số chúng.

Trong lúc ấy, có một con đã nhanh chóng trốn thoát.

Lão Phong, Tử U và những người khác cũng lần lượt ra tay.

Tuy nhiên hiệu quả đạt được rất nhỏ, dù sao thì số lượng còn lại của đám quỷ quái cũng rất ít.

Đặc biệt là tên lệ quỷ áo xanh điên cuồng kia, sau khi thấy mấy người chúng tôi xông lên, gã đã hừ lạnh một tiếng.

Đôi mắt gã loé lên ánh sáng màu xanh lục.

Sau đó, chúng tôi liền phát hiện ra, cơ thể tên kia bắt đầu phân giải một cách nhanh chóng như nước bốc hơi vậy.

Chờ tới khi Phong ca xông tới được chỗ gã, gã đã tan biến tại chỗ.

Mà đám lệ quỷ áo vàng và quái vật bốn chân ở xung quanh cũng vội vàng giải tán.

Chúng lần lượt trốn thoát qua những lối đi gần đó.

Chỉ trong vòng từ năm đến sáu giây, cả đám quỷ quái hơn mấy chục tên vừa rồi còn giương nanh múa vuốt đã biến mất chẳng còn một lên.

“Mẹ nó, tôi chỉ giết được hai tên thôi!”

“Haizz! Tôi đến cả một tên còn chưa giết được!”

“Thật là đáng tiếc, để cho bọn chúng chạy thoát rồi!”

“Ha ha ha, chuyển bại thành thắng, sống sót sau hoàn cảnh tuyệt vọng, thật là kích thích!”

(Nguyên văn tác giả dùng từ “Tuyệt địa phùng sinh” 绝地逢生: Sống sót từ tình thế tuyệt vọng, tìm được đường sống từ nguy hiểm.)

“Đinh đạo hữu, sao anh lại không sử dụng tới thuật quỷ lỗi sớm hơn một chút?”

Sáu người Tấn Tiệp Môn đều có vẻ rất kích động và hưng phấn, vì có thể chuyển bại thành thắng ngay trong tình huống tuyệt vọng nhất.

Điều đó thực sự làm họ ngạc nhiên và vui mừng, hơn nữa họ lại còn có thể khiến cho đối thủ thương vong nặng nề.

Nhưng khi nghe được những lời này, tôi lại lắc đầu bất lực: “Tôi không sử dụng tới thuật quỷ lỗi!”

Nói xong, tôi bắt đầu bước về phía người rơm đang bất động ngay trước mặt mình.

Tôi biết, người thi triển thuật pháp hẳn là Đinh Vô Cực.

Tôi không biết Đinh Vô Cực có thể nghe thấy những lời tôi nói được ở nơi này hay không.

Nhưng khi bước đến trước mặt người rơm, tôi vẫn nói với anh ta một câu: “Đinh Vô Cực, cảm ơn anh.”

*****

Người rơm kia đã thể hiện sức mạnh to lớn, chỉ trong chốc lát đã giết chết gần hết lệ quỷ và quái vật bốn chân ở nơi này, khiến chúng trở tay không kịp.

Hiện giờ, tên ác quỷ điên đã dẫn theo đám dư nghiệt còn sót lại bỏ trốn.

Chúng tôi cũng đã an toàn.

Tôi nhìn người rơm đang ngơ ngác đứng tại chỗ, nói một tiếng cảm ơn với Đinh Vô Cực.

Bởi vì tôi biết rõ, chủ nhân của người rơm này chính là Đinh Vô Cực.

Dù thế nào đi nữa, lần này Đinh Vô Cực đã cứu chúng tôi một mạng.

Nhưng khi tôi nói xong một tiếng “Cảm ơn”, trong nháy mắt, trên cơ thể của người rơm đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa.

“Bùm” một tiếng, ngọn lửa ngay lập tức bao toàn thân của người rơm.

Thấy ngọn lửa bùng lên, tôi vô thức lùi lại vài bước.

Trong chớp mắt, ngọn lửa bùng cháy ngày càng lớn.

Vừa rồi còn là một người rơm mạnh mẽ khiến người ta khiếp sợ, thế mà lúc này bị lửa thiêu đốt chỉ còn lại một đống tro tàn mà thôi.

Khi những người khác nhìn thấy điều này, họ đều tiến lại gần hơn.

Mỗi người lại có một biểu cảm khác nhau, Phong ca là người lên tiếng đầu tiên:

“Tuy rằng những tên khốn kia đều đã bỏ chạy, nhưng nơi này cũng chẳng phải là chỗ an toàn.

Các cậu mau chóng rời khỏi nơi này, trở về dưỡng thương đi!”

Nghe Phong ca nói như vậy, tôi chỉ khẽ gật đầu một cái.

Còn Phong ca nói xong thì duỗi người một cái, trông có chút uể oải, rồi nói tiếp:

“Ai! Mọi người đều phải cẩn thận hơn đấy, không có việc gì thì đừng đánh thức tôi nữa!”

Nói rồi, anh ấy lắc mình một cái, và biến mất ngay trong cơ thể của lão Phong.

Bình Luận (0)
Comment