Tử U và sáu người Tấn Tiệp Môn đều mở to mắt nhìn chằm chằm cảnh Phong ca biến mất.
Tuy rằng trước đó bọn họ đều biết đến sự tồn tại của Phong ca, nhưng họ vẫn chưa tận mắt nhìn thấy anh ấy.
Hiện giờ gặp được Phong ca, ít nhiều gì họ cũng có chút tò mò về anh ấy.
Cả người lão Phong khẽ run một chút, ngay sau đó lại khôi phục lại dáng vẻ bình thường.
Cậu ấy cũng nói với chúng tôi: “Nơi đây không thể ở lâu, chúng ta đi thôi!”
Những người còn lại cũng đáp lại một tiếng “Ừ”, sau đó bắt đầu xoay người rời đi.
Tiếp theo, chúng tôi quay trở lại mặt đất theo con đường cũ.
Qua cái cống bên cạnh, rồi trèo trở lại mặt đất.
Còn đối với những cái thây khô của đám quái vật bốn chân, chúng tôi cũng chẳng buồn quan tâm tới.
Ở đây phải có ít nhất hơn mấy chục cái thây khô như vậy, chúng tôi căn bản không thể xử lý hết được.
Hơn nữa, chỗ này cũng chẳng có camera hay bất cứ thứ có thể ghi hình lại, cho nên chúng tôi cũng không cần quan tâm nữa.
Khi trở lại mặt đất lần nữa, tôi chỉ cảm thấy xung quanh mình lạnh căm căm.
Thể lực của mọi người đều đã tiêu hao hết, ai cũng bị thương.
Cho nên, mọi người quyết định tìm một nơi để ở nghỉ chân trước.
Bởi vậy, chúng tôi tìm thấy một khách sạn nhỏ gần đó và ở lại.
Bởi vì không ai bị thương nặng nên chúng tôi cũng không tới bệnh viện, mà tự băng bó trị liệu cho nhau ngay tại khách sạn.
Dù sao thì lão Phong ở ngay bên cạnh chúng tôi đây cũng được coi là một bác sĩ.
Sau khi làm xong mọi việc thì trời đã khuya rồi.
Mọi người chúc nhau ngủ ngon, rồi kéo lê thân thể mệt mỏi trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Đêm nay, thật kỳ lạ, tôi lại mơ thấy giấc mơ quen thuộc.
Trong giấc mơ, tôi lại quay trở lại âm phủ.
Đi tới đầu cầu Nại Hà, trên cầu, cô gái mặc áo trắng vẫn ngồi ở đó.
Bóng lưng của cô ấy rất quen, nhưng tôi không biết cô ấy là ai.
Và như mọi khi, cô ấy vẫn nhảy xuống dưới dòng Vong Xuyên.
Khi tôi bừng tỉnh lại, trên trán đã chảy đầy mồ hôi.
Tôi nhìn chiếc giường bên cạnh, thấy lão Phong đang ngủ ngon lành không khỏi thở dài một hơi.
Đây, chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Nhưng mà, tại sao giấc mơ này lại xuất hiện một lần nữa?
Rõ ràng đây là một điều bất thường, tất nhiên, nó đang cố báo trước điều gì đó.
Hơn nữa, tôi cảm thấy, người con gái xuất hiện trong giấc mơ kia, dường như rất giống với một người nào đó.
Nhưng đó là ai, nhất thời tôi không nhớ ra.
Tôi tựa người vào đầu giường, uể oải hút một điếu thuốc lá.
Không ngừng suy nghĩ về mọi thứ trong giấc mơ, chiếc cầu kia, chắc chắn là cầu Nại Hà ở âm phủ, không thể sai được.
Nhưng cô gái nhảy khỏi cầu kia, là ai nhỉ?
Quần áo màu trắng, bóng lưng màu trắng.
Tôi nheo mắt, cố gắng nhớ lại hết thảy, nhưng đúng lúc này, cơ thể tôi đột nhiên run lên một cái.
Con ngươi của tôi đột nhiên giãn ra. Là, là cô ấy?
Bởi vì, trong nháy mắt này, tôi bỗng nhiên nghĩ đến một người.
Trong số những cô gái mà tôi quen biết, chỉ có một người có bóng lưng giống hệt cô gái ấy.
Hơn nữa, cô ấy cũng là người duy nhất đã từng đến âm phủ.
Không sai, cô ấy chính là Mộ Dung Ngôn.
Lúc trước, hai chúng tôi còn từng gặp nhau ở thành Uổng Tử, tuy rằng tôi không rõ vì sao cô ấy lại xuống âm phủ.
Nhưng những đặc điểm trong giấc mơ của tôi quả thực hoàn toàn trùng khớp với Mộ Dung Ngôn.
Nhưng điều này thật kỳ lạ, tại sao tôi lại liên tục mơ thấy Mộ Dung Ngôn?
Hơn nữa, sao tôi còn luôn mơ thấy cô ấy nhảy cầu? Điều này báo trước điều gì?
Tôi cau mày, không ngừng tự hỏi trong lòng.
Vì bối rối, nên tôi chợt nghĩ đến Lương Văn Sinh, người được người đời xưng là Thiên Cơ Tử.
Trước khi tới núi Cửu Khúc, Lương Văn Sinh đã từng bói cho tôi một quẻ mệnh.
Phá đắc tam thế cửu lãm nguyệt, dạ u phương đắc tự tại tâm.
Mặc dù tôi không thể hiểu được, nhưng đây chính là lời bình mà anh ta đưa ra về vận mệnh của tôi.
Nhưng không, tôi có thể liên kết cảnh mình đã nhìn thấy trong mơ với lời bình đó, để lý giải được không?
Phá đắc tam thế, cửu lãm nguyệt...
Mẹ nhà nó, lý giải cái lông gà, tôi vẫn không thể hiểu nổi.
Theo tôi thấy, không khéo giữa tôi và Mộ Dung Ngôn chính là duyên phận được trời định sẵn, phải không?
Tôi mơ hồ nghĩ, nhưng càng nghĩ như vậy, tôi càng thấy vui mừng và kích động hơn.
Hình như, hình như suy nghĩ của tôi rất kỳ lạ, như thể càng gần nữ quỷ kia, tôi càng giống như bị quỷ ám, càng thấy cô ấy hấp dẫn.
Chẳng lẽ, nữ quỷ kia đã cho tôi uống bùa mê thuốc lú gì đó?
Trong lúc bất tri bất giác, tôi đã có tình cảm gì với cô ấy?
Trong đầu tôi rối bời, nhưng trong lòng tôi lại thực sự rất nhớ Mộ Dung Ngôn.
Loại cảm giác này không thể giải thích được, cũng rất kỳ lạ.
Mặt trời dần dần lên cao, lão Phong cũng bắt đầu tỉnh giấc.
Thấy tôi ngồi hút thuốc một mình, cậu ấy ậm ừ hỏi một tiếng: “Cậu dậy sớm thế?”
“Ừ, tôi không ngủ được.” Tôi nhẹ nhàng đáp lại.
“Gặp ác mộng à?” Lão Phong hỏi lại.
Tôi sửng sốt một chút, sau đó trả lời: “Tôi không biết đó có phải ác mộng hay không. Nhưng mà lão Phong, cậu có tin vào vận mệnh không?”
Lão Phong sững sờ khi nghe tôi hỏi như vậy.
Cuối cùng, cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ: “Không phải là cậu từng tới âm phủ rồi sao? Không phải cậu sẽ có cảm nhận sâu sắc hơn tôi à. Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai!”
Bị lão Phong phản bác lại, tôi bất giác thở dài.
Lão Phong thấy tôi có tâm sự, lại cất tiếng hỏi: “Có phải cậu đã gặp chuyện gì hay không?”