Lão Phong và tôi là anh em sống chết có nhau, giữa tôi với cậu ấy, quả thật chẳng có bí mật gì cả.
Cho nên, khi nghe cậu ấy hỏi dò như vậy, tôi đã gật đầu: “Là một giấc mơ, làm cho tôi nghĩ tới lời bình lần trước Thiên Cơ Tử để lại. Tự dưng lại có chút hoang mang.”
“Là một giấc mơ ư? Cậu mơ thấy cái gì?” Lão Phong hỏi lại.
Ngay sau đó, tôi đã kể cho lão Phong nghe những gì mình đã nhìn thấy trong giấc mơ.
Và tôi cũng nói ra suy đoán của mình, cô gái trở về cùng tôi có lẽ chính là Mộ Dung Ngôn.
Sau khi nghe xong, Lão Phong không vội trả lời tôi ngay.
Cậu ấy giữ im lặng trong một lát, rồi mới nói với tôi:
“Có lẽ điều này đã chứng minh được, giữa cậu và Mộ Dung Ngôn thực sự tồn tại một mối quan hệ nào đó.
Hơn nữa, câu đầu tiên trong lời bình mà Lương Văn Sinh để lại cho cậu là: Phá đắc tam thế cửu lãm nguyệt.
Câu “tam thế”, kỳ thật tôi đã lý giải là “tam sinh” (ba kiếp).
Có lẽ là, tôi nói là có lẽ.
Trong kiếp này, cậu cần phải hoàn thành được tâm nguyện ấp ủ trong suốt ba kiếp.
Hoặc nói cách khác, cậu phải kết thúc mối nghiệt duyên trong vòng ba kiếp của mình với nữ quỷ gì đó, Mộ gì ấy nhỉ?”
Tôi trợn trắng mắt: “Mộ Dung Ngôn...”
“Đúng rồi, Mộ Dung Ngôn. Nói không chừng, nghiệt duyên suốt ba kiếp của cậu quả thực có liên quan với Mộ Dung Ngôn kia.
Còn lại, tôi không đoán ra được, chính cậu phải tự mình chắp vá lại, sau đó tự đưa ra lời lý giải phù hợp!
Cậu ta đang nói cái quái gì vậy?
Tôi thì nghiêm túc lắng nghe, thế mà lão Phong lại dùng lời trêu chọc để giải thích sự bối rối của tôi, rõ ràng là cậu ta cố tình trêu chọc ông đây.
Còn mẹ nó cái gì mà nghiệt duyên ba kiếp, mẹ kiếp, sao cậu không đi ăn phân luôn đi?
*****
Lời lão Phong nói tôi chẳng thèm nhớ lấy một câu.
Tuy nhiên, mấy lời vớ vẩn của cậu ấy thực sự đã khiến bầu không khí nặng nề trở nên tốt hơn nhiều.
Tôi nhìn đồng hồ, đã là 10 giờ sáng.
Đêm qua chúng tôi đã trải qua một trận đại chiến, cho nên giờ này, có lẽ những người còn lại vẫn còn đang say giấc nồng.
Tôi và lão Phong cũng không đi quấy rầy giấc ngủ của họ, đun nước nóng ở trong phòng, ăn tạm hai ly mì ăn liền để lót dạ.
Lúc này, hai chúng tôi vừa ăn vừa bàn bạc về bước đi tiếp theo.
Hiện tại, hành tung của chúng tôi có khả năng đã bị bại lộ.
Nếu không, tại sao đám yêu đạo của tà giáo Mắt Quỷ lại có thể tìm ra được chúng tôi?
Bây giờ chúng tôi có được an toàn hay chưa, chính chúng tôi cũng chưa thể xác định được.
Cho nên, kế hoạch tiếp theo vô cùng quan trọng.
Chúng tôi nên rời khỏi đây và tìm tới một nơi khác, hay là tiếp tục ở lại đây và lên kế hoạch khác?
Hai chúng tôi đã trò chuyện một lúc lâu, nhưng vẫn chẳng đưa ra được kết luận gì.
Tuy nhiên, sau khi ăn mì ăn liền xong, lão Phong lại đột nhiên nghĩ ra được ý tưởng gì đó. “Lão Đinh, có phải cậu đã quên mất chuyện gì hay không?”
Tôi đã quên mất chuyện gì sao? Tôi lập tức ngẩn người ra tại chỗ.
Tôi đã quên gì nhỉ? Tại sao tôi không thể nào nhớ ra?
Thế là tôi hỏi lại một câu: “Tôi đã quên điều gì?
Kết quả là tôi vừa dứt lời, một giọng nữ giận dữ đột nhiên vang lên bên ngoài cửa sổ: “Anh thế mà dám quên mất bổn cô nương ư!”
Không chờ hai người chúng tôi kịp phản ứng lại, đã nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ lao thẳng vào trong phòng.
Sau đó, bóng dáng kia lắc mình một cái, lập tức hóa thành dáng vẻ của một cô gái trẻ tuổi.
Tôi nhìn kỹ lại thì, ố ồ…
Đây còn không phải là Hồ Mỹ hay sao?
Mà giờ phút này, trông vẻ mặt của Hồ Mỹ rất giận dữ, nhìn chằm chằm vào hai người đang ăn mì là chúng tôi.
Đến tận lúc này, tôi mới chợt bừng tỉnh ra.
Không sai, đây chính là chuyện mà tôi đã quên mất.
Đến tận bây giờ tôi mới nhớ ra, mình đã để quên Hồ Mỹ ở trên xe ô tô.
Nhưng tôi còn chưa kịp nói gì, lão Phong ngồi bên cạnh liền nói: “Cái đó, điều mà tôi chuẩn bị nhắc cậu, chính là cô ấy!”
Nói xong, lão Phong cúi đầu, tiếp tục húp mì “xì xụp”, còn tôi ngẩng mặt lên, nhìn Hồ Mỹ đầy xấu hổ.
“Hắc hắc hắc, cái đó, Hồ Mỹ đấy à!
Cô, không phải cô còn đang, còn đang bế quan hay sao?”
“Bế cái đầu nhà anh, anh còn ngồi chỗ này ăn ngon lành được à.
Cố tình ném tôi đi thật xa phải không?
Nếu tôi không để lại mùi hương trên người anh, tôi cũng không biết các anh rúc trong cái xó này đâu!”
Hồ Mỹ tức giận, khoanh tay trước ngực.
Tôi vội vàng ngửi quanh người mình một lượt, cô hồ ly nhỏ kia thế mà lại lưu lại mùi hương trên người tôi, sao tôi lại không phát hiện ra nhỉ.
Nhưng rất nhanh, tôi đã trả lời Hồ Mỹ: “Tiểu Mỹ à! Cô đã đói bụng chưa, có muốn ngồi xuống uống hai miếng canh không?
Hồ Mỹ trực tiếp trừng mắt nhìn tôi:
“Tôi ăn thịt, không uống canh.
Đinh Phàm, tôi muốn ăn thịt.
Nếu không có, tôi sẽ lập tức uống máu của anh!”
Nói xong, Hồ Mỹ còn gầm lên một tiếng trầm thấp “ô ô” như dã thú.
Hiển nhiên là cô ấy đang uy hiếp tôi.
Tuy là tôi chẳng sợ cô ấy, nhưng từ luồng khí tức toả ra trên người cô ấy, tôi có thể cảm nhận được cô ấy đã mạnh hơn trước.
Rất rõ ràng, thực lực của Hồ Mỹ đã tăng lên một cấp bậc mới.
Tuy rằng không có gì chắc chắn, nhưng với huyết mạch của Hoả Hồ trên người cô ấy, nhất định là cô ấy đã đạt tới cảnh giới Đạo Vương.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, hành động cũng không dám chậm chễ chút nào.