Vương Thanh có vẻ rất lo lắng, anh ta cố gắng bơi thật nhanh lại gần chúng tôi.
Tôi và lão Phong vừa kéo người lên, vừa trả lời Vương Thanh: “Hãy cẩn thận xung quanh, đừng để lũ quỷ nước đó kéo chúng ta xuống nước lần nữa!”
Vương Thanh cùng Vương Hổ nghe tôi nói thế, lúc này mới kịp phản ứng lại.
Điều quan trọng nhất bây giờ là làm sao để quay trở lại bờ an toàn.
Sẽ rất nguy hiểm nếu như mọi người trở nên rối loạn.
Hai cô gái Tử U và Vương Phượng đã nhanh chóng chèo thuyền nhỏ lại đây.
Bọn họ vươn tay ra, vừa túm vừa kéo Vương Xích đã ngất lên thuyền trước.
Sau đó, hai cô ấy cũng lần lượt kéo Vương Phi cùng Vương Sơn lên thuyền, đồng thời, Tử U cùng Vương Phượng cũng tiến hành sơ cứu cho Vương Xích và Vương Phi.
Vương Phi còn tạm được, lúc này chỉ thở dốc vài cái, rồi rất nhanh đã tỉnh lại.
Chỉ có Vương Xích thì không ổn chút nào, bụng câu ta đã phình to giống như quả bóng cao su, hoàn toàn mất đi ý thức.
Tử U không ngừng ấn bụng của cậu ta, cố gắng ép nước ra ngoài…
Bởi vì chiếc thuyền kia rất nhỏ, nên nếu chúng tôi mà trèo lên nữa, thì thuyền có thể sẽ bị chìm.
Cho nên, tôi và lão Phong, cùng với Vương Thanh và Vương Hổ chỉ bơi bên cạnh con thuyền nhỏ, quan sát chặt chẽ bốn phía xung quanh.
Đồng thời, chúng tôi cũng cố gắng đẩy con thuyền nhỏ, để có thể vào bờ được với tốc độ nhanh nhất.
Nhưng ngay khi chúng tôi vừa di chuyển, ở dưới đáy sông, một dòng nước ngầm lặng lẽ dâng lên.
Một luồng khí khí lạnh lẽo, mạnh mẽ, bỗng nhiên truyền đến từ bên trong đáy sông.
Mặt nước vốn dĩ đã khôi phục yên tĩnh, nay lại liên tục xuất hiện những bong bóng nước.
Âm thanh “Bạch bạch bạch” không ngừng vang lên.
Mỗi khi bong bóng xuất hiện, từng làn sương màu trắng sẽ tỏa ra.
Chỉ trong nháy mắt, một màn sương trắng nhàn nhạt đã bao phủ toàn bộ dòng sông.
Nhìn thấy cảnh này, tôi và lão Phong đều phải cau mày.
Đám người Vương Thanh cũng lộ rõ sự kinh ngạc.
“Âm sát khí mạnh quá…”
Tôi lạnh lùng nói một câu, nhưng cũng không ngừng bơi về phía trước.
“Lão Đinh, e rằng trong dòng sông này có một con lệ quỷ rất mạnh đấy.” Lão Phong lên tiếng.
Tôi khẽ gật đầu: “Hẳn là cậu không đoán nhầm đâu.
Sở dĩ thị trấn Ô Tước bị biến thành dáng vẻ này, có lẽ là có liên quan tới lệ quỷ ở trong dòng sông này.
Nhưng chúng ta cứ bơi lên bờ trước đã, chờ đưa được người lên và lấy được pháp khí, chúng ta lại xuống nước chạm trán với thứ kia sau!”
Lão Phong gật đầu, mấy người Vương Thanh cũng tỏ vẻ đồng ý.
Lúc này chúng tôi chẳng có gì trong tay, trên người cũng chẳng có món pháp khí nào.
Đối phương đang ở thế có lợi, thực sự không thích hợp để chiến đấu.
Cho nên, chúng tôi lại tăng tốc thêm lần nữa, muốn nhanh nhanh chóng chóng bơi vào bờ.
Nhưng vào lúc này, một tiếng gầm trầm thấp đột nhiên truyền lên từ trong dòng sông.
“Ô...”
Tiếng gầm kia rất nặng nề, thậm chí, nó dường như còn có thể khiến nước sông sôi trào.
Hơn nữa, toàn bộ dòng sông bắt đầu gợn sóng.
Tiếng nước chảy “Ào ào xôn xao” không ngừng vang lên.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, nên lại lặn xuống nước lần nữa, nhìn thoáng qua cảnh bên dưới.
Tôi phát hiện ra, đám quỷ nước mới vừa rồi đã bị chúng tôi ép lui, lúc này lại quay lại lần nữa, thậm chí còn đang lao vào chúng tôi.
Ở dưới nước, tầm nhìn của chúng tôi sẽ bị cản trở rất nhiều.
Giờ phút này, tầm nhìn của tôi cũng rất mơ hồ.
Nhưng nhìn những khuôn mặt tái nhợt và những bóng người màu trắng kia, tôi vẫn thấy toàn thân ớn lạnh.
Tôi vội vàng ngoi đầu lên, nói với mọi người lần nữa: “Không ổn, những con quỷ nước kia lại tới nữa rồi. Đẩy nhanh lên...”
Nói xong, mỗi người chúng tôi bám chặt vào thân thuyền, điên cuồng chèo nước.
Chúng ta cách bờ không xa lắm, chỉ khoảng mười mét thôi.
Cho nên, chỉ cần mất một tới hai phút nữa là chúng tôi đã có thể lên tới bờ rồi.
Nhưng là, tốc độ của đám quỷ nước cũng cực nhanh, căn bản là không cho chúng tôi chút thời gian nào.
Không có cách nào khác, nếu muốn an toàn trở về bờ, phải có người ở lại phía sau ngăn cản đám quỷ nước.
Nghĩ đến đây, tôi nghiến răng nói với mọi người: “Mọi người lên bờ trước đi, tôi bơi phía sau ngăn cản đám kia!”
Nói xong, cả người tôi lắc mạnh.
Toàn bộ tu vi cấp bậc Đạo Vương được mở ra, từng luồng đạo khí bắt đầu dâng trào.
Cùng lúc đó, tôi trực tiếp cắn ngón tay mình.
Rồi nhanh chóng vẽ một “lá bùa hộ mệnh” lên trên lòng bàn tay phải mình.
Đây là lá bùa trước kia sư phụ dạy lại cho tôi, ông ấy đã bắt tôi học nó rất lâu.
Hiện tại, tôi đã không sử dụng nó trong vòng một, hai năm rồi.
Hôm nay, đám quỷ nước kia cũng coi như là có máu mặt, lại có thể ép tôi phải sử dụng tới chưởng phù* này (bùa được vẽ trên lòng bàn tay).
Sau khi vẽ xong bùa chú, tôi thầm nhẩm pháp quyết trong miệng.
Nhìn vào lòng bàn tay một chút, chỉ thấy một luồng sáng màu đỏ đang tỏa ra
Lá bùa kia dường như được khắc trên lòng bàn tay của tôi vậy.
Tiếp theo đó, tôi định sẽ lặn xuống nước.
Lúc này, lão Phong lại buông tay khỏi con thuyền nhỏ, hét lên với tôi một câu: “Lão Đinh, tôi đi cùng cậu!”
Thấy vẻ mặt của lão Phong rất kiên định, tôi cũng không nói nhiều làm gì.
Anh em tốt là phải cùng nhau đồng sinh cộng tử.
Hơn nữa, có nghĩ thế nào thì tôi cũng không cho rằng những con quỷ nước kia có thể đả thương được hai chúng tôi.
Tôi khẽ gật đầu, cũng chẳng hề nói thêm một câu.
Vương Thanh cùng Vương Hổ biết rõ sự nguy hiểm trong nước, nhưng họ lại không có kinh nghiệm chiến đấu gì.