Bị những tia ánh sáng trắng kia chiếu vào người, làm cho cô ấy không có cách nào phát huy được hết thực lực của mình.
Trong khi chúng tôi tiến về phía trước, tôi cũng dùng cử chỉ ra hiệu.
Tôi chỉ vào những lá bùa đó, mọi người đều là người trong Đạo môn, nên rất nhanh đã liền nhìn ra manh mối.
Lúc này, dưới sự chỉ dẫn của tôi, mọi người đã xác nhận được mục tiêu, đó chính là tiêu huỷ bốn lá bùa kia.
Giờ phút này, lão Phong là người ra tay đầu tiên.
Hai tay cậu ấy không ngừng biến hoá, bắt đầu kết ấn.
Hiển nhiên, đây là một chiêu tấn công của Bách Hoa Ấn.
Cuối cùng, chỉ thấy lông mày của lão Phong hơi nhếch lên, trong cổ cậu ấy khẽ quát một từ “Sắc”, chĩa ngón tay ra làm kiếm chỉ.
Khoảnh khắc ấy, một luồng sáng trắng đột nhiên bắn ra.
Một đạo bùa ấn nhanh chóng được hình thành.
Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng nổ “Oanh” vang vọng khắp đáy sông Thanh Thuỷ.
Đống đá kia vỡ vụn, chỉ trong nháy mắt, một lá bùa kia đã không còn phát ra ánh sáng.
Cũng vào lúc này, đạo hạnh của Mộ Dung Ngôn đã tăng vọt.
Sức chiến đấu với mấy con quỷ nước kia cũng mạnh lên không ít.
Khi chiến đấu, tên Quỷ Vương kia đã nhận ra Mộ Dung Ngôn không có chân thân.
Chỉ cần gã lợi dụng loại bùa pháp đặc biệt này, kiềm chế Mộ Dung Ngôn trong một khoảng thời gian.
Như vậy, gã có thể bình yên vô sự, sau đó thông báo lại cho đám lãnh đạo của phái Mắt Quỷ, trốn đi mấy ngày là xong.
Về sau, gã muốn sống tự do, thảnh thơi thế nào cũng được.
Nhưng hiện tại, tình huống đã có chút thay đổi.
Bùa ấn của gã đã bị phá huỷ mất một bên, vốn dĩ bọn chúng đã rơi vào thế hạ phong, bây giờ càng bị đàn áp tới không thể ngoi đầu lên được.
Hơn nữa, một tên thủ hạ của gã đã bị đánh chết tại chỗ, hồn phi phách tán.
Đồng thời, tôi, Tử U và Hồ Mỹ cũng đang hướng về phía ba lá bùa còn lại.
Gã đã không còn khả năng để lật ngược thế cuộc này nữa.
Lúc này, tôi đã bơi đến trước một lá bùa đang phát ra ánh sáng trắng.
Không có chút chần chờ nào, tôi nhấc thanh kiếm trong tay lên, chém xuống.
Sau một tiếng “Răng rắc”, bùa ấn đã bị tôi chém nát, ánh sáng trắng biến mất.
Toàn bộ bùa chú đã mất ánh sáng ngay lập tức.
Tu vi của Mộ Dung Ngôn lại tăng vọt một lần nữa.
Ở một bên khác, Hồ Mỹ, Tử U cũng làm y hệt như thế.
Sau vài tiếng “Ca ca”, bùa ấn vỡ tan.
Ánh sáng chiếu lên người Mộ Dung Ngôn cũng biến mất ngay lập tức.
Tu vi của Mộ Dung Ngôn cũng bùng nổ ngay lúc này.
Cô ấy không thể ngờ được tên Quỷ Vương kia lại chuẩn bị một cái bẫy như vậy.
Thế mà lại moi ra được bốn lá bùa có thể hạn chế được tu vi của cô ấy.
Hơn nữa, gã làm như vậy còn khiến cô ấy không thể nào thoát ra được, làm cho tôi có thể phải chết chìm ở nơi này.
Tuy rằng cô ấy vẫn có cách cuối cùng để đảm bảo tôi không xảy ra việc gì.
Nhưng làm như vậy, Mộ Dung Ngôn sẽ bị tiêu hao một lượng lớn nguyên khí.
Cũng may là mấy người lão Phong đã đuổi tới kịp, hoá giải nguy hiểm.
Ngay cả khi đã như vậy, Mộ Dung Ngôn vẫn còn vô cùng tức giận.
Cô ấy cũng đem tất cả lửa giận của mình trút lên người tên Quỷ Vương kia.
Ngay vào giây phút bùa ấn biến mất, Mộ Dung Ngôn đột nhiên quát lên một tiếng: “Đều đi chết hết đi!”
Tiếng nói vừa dứt, luồng âm hàn khí cường đại lập tức bùng nổ.
Sáu con quỷ nước còn lại, bao gồm cả tên Quỷ Vương kia, lập tức bị luồng khí tức kia đánh úp vào người.
Năm trong số sáu tên ấy trực tiếp hồn phi phách tán.
Tên Quỷ Vương nọ cũng bị hất ngã văng trên mặt đất, cơ thể gã cũng sắp không trụ nổi nữa.
Mộ Dung Ngôn phẫn nộ đi qua, mấy người chúng tôi thấy thế cũng đi theo cô ấy.
Tên Quỷ Vương lại quỳ xuống cầu xin: “Đừng, đừng giết tôi, đừng giết tôi!”
Nhưng Mộ Dung Ngôn không nói lấy nửa lời, trực tiếp đánh ra một chưởng.
Tên Quỷ Vương kia nổ tung, biến mất chẳng còn bóng dáng.
Trên mặt đất chỉ còn xót lại một mảnh thân kiếm nho nhỏ.
Mọi người đều không để ý đến mảnh kiếm vỡ kia, nhưng khi tôi nhìn thấy mảnh thân kiếm ấy, sắc mặt khẽ thay đổi.
Nhìn dáng vẻ này, cùng với những hoa văn cổ trên thân kiếm…
Đây chính là mảnh thân kiếm vỡ của Kỳ Lân tiền bối mà.
“Hay cho một tên khí hồn, vậy mà lại rắn chắc như thế!”
Nói xong, Mộ Dung Ngôn lại đánh ra một chưởng nữa.
Một tiếng nổ “Oanh” vang lên, bùn lầy bốn phía dường như cũng tan biến thành sương khói.
Trên mặt đất xuất hiện một lỗ thủng.
Nhưng mảnh kiếm vỡ kia vẫn nằm im đó như cũ, dù là một vết nứt nhỏ cũng chẳng xuất hiện.
Tất cả mọi người đứng nhìn, bao gồm cả Mộ Dung Ngôn - người vừa mới ra tay, cũng đều tròn mắt kinh ngạc.
Sức tấn công mạnh đến như thế, vậy mà chẳng làm mảnh tàn kiếm kia xây xát gì?
Rốt cuộc nó được chế tạo bằng loại thép gì thế?
Đến cả Mộ Dung Ngôn cũng ngây người ra, để lộ vẻ mặt không thể tin nổi.
Ngược lại, bên trong thân kiếm lại phát ra một giọng nói yếu ớt, nhưng xen lẫn sự phẫn nộ:
“Bản thể của bổn vương sẽ không vỡ được đâu.
Hơn nữa, bổn vương đã thông báo cho đường chủ rồi.
Chúng mày, lũ chúng mày sẽ phải chết ở chỗ này…”
Mộ Dung Ngôn chẳng thèm nhăn mặt lấy một cái, lại tấn công lần nữa.
Một tiếng “Oanh” vang lên, uy lực của đòn tấn công này còn lớn hơn trước, tạo thành một lỗ thủng lớn hơn.
Nhưng mà thân kiếm vỡ kia vẫn chẳng bị tổn hại chút nào.
Giọng nói của tên Quỷ Vương kia lại vang lên:
“Ha ha ha, bổn vương, bổn vương sẽ không chết đâu...”