Mộ Dung Ngôn đã nổi giận tới nỗi không nói nổi nên lời, định ra tay thêm một lần nữa.
Nhưng lúc này đây, tôi lại giơ tay ngăn cản cô ấy.
Mộ Dung Ngôn có chút nghi hoặc:
“Đinh Phàm, làm sao vậy? Để cho tôi đánh nát bản thể của tên kia đi.”
Nhưng tôi lại lắc đầu, ra hiệu: Để cho tôi.
“Để anh làm à?”
Tôi gật đầu.
“Anh có thể làm không?”
Trong mắt Mộ Dung Ngôn, đến cả người có đạo hạnh như cô ấy còn không đập vỡ được thứ kia, vậy tôi có thể làm được không?
Những người còn lại cũng nhìn tôi đầy nghi ngờ.
Nhưng tôi lại rất tự tin, đương nhiên là tôi có thể làm được.
Phải biết rằng, chủ nhân của mảnh kiếm vỡ này đang ở ngay trong mũi kiếm của thanh kiếm Thái Nguyên
Một khi để Kỳ Lân tiền bối trong mũi kiếm của kiếm Thái Nguyên tiếp xúc với mảnh kiếm vỡ kia, e rằng tên Quỷ Vương đang ký sinh trong đó sẽ bị tiền bối nuốt chửng chỉ trong chớp mắt.
Mộ Dung Ngôn thấy tôi có vẻ rất nghiêm túc, cũng đành gật đầu.
Tôi lùi lại phía sau một bước, cũng chẳng làm điều vô nghĩa, chỉ nâng kiếm Thái Nguyên lên.
Tiếng cười yếu ớt “Ha ha ha” của tên Quỷ Vương kia lại vang lên:
“Tên nhãi ranh kia có đạo hạnh thế nào?
Còn muốn giết chết bản thể của bản vương sao?
Đúng là người si nói mộng, nếu không phải nữ quỷ kia đột nhiên xuất hiện, lũ chúng mày đã chết trong tay tao từ sớm rồi.
Trong mắt bổn vương, lũ chúng mày chính là một đám bỏ đi.
Ha ha ha...”
Sau khi thấy Mộ Dung Ngôn ra tay vài lần mà vẫn thất bại, đối phương đã trở nên cực kỳ kiêu ngạo.
Gã cho rằng, bản thân có thể trốn trong thân kiếm nát này, yên tâm kê cao gối mà ngủ.
Nhưng tôi lại hừ lạnh một tiếng, nâng kiếm Thái Nguyên lên, rồi cẩn thận đặt xuống, trực tiếp đặt lên thân kiếm đã vỡ kia.
Ngay sau đó, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.
Bên tai tôi bỗng nhiên xuất hiện tiếng hừ lạnh của Kỳ Lân tiền bối:
“Chỉ là một tên quỷ nước nhỏ bé, thế mà dám làm ô uế thân thể của tôi, đáng chết…”
Âm thanh của tiền bối mang theo một tia phẫn nộ, nhưng ngoại trừ tôi và tên Quỷ Vương kia, những người còn lại không hề nghe thấy được giọng nói của tiền bối.
Chỉ trong tức khắc, từng đợt khí tức màu đỏ sẫm như máu thình lình toát ra từ trong mũi kiếm của thanh kiếm Thái Nguyên.
Khí tức kia mạnh đến nỗi khiến người ta cảm thấy bị áp đảo.
Đến cả Mộ Dung Ngôn đang đứng ngay bên cạnh tôi cũng phải lộ ra một chút kinh ngạc.
Cô ấy nhìn thanh kiếm Thái Nguyên trong tay tôi với vẻ mặt hơi bất ngờ.
Tên Quỷ Vương kia mới vừa rồi còn cuồng ngạo mà cười “Ha ha”, thế mà lúc lại lại hoảng sợ mà phát ra những tiếng kêu thảm thiết:
“A! A!
Đừng mà! Đừng mà!
Mày, mày là cái quái gì thế.
Mày, mày đừng có lại đây.
A...”
Khi tiếng hét cuối cùng vừa dứt, tôi liền cảm nhận được một trận hồn lực thô bạo, những đốm sáng nhỏ cũng xuất hiện.
Tên Quỷ Vương thống trị cả vùng sông Thanh Thuỷ, kiêu ngạo không ai bì nổi, cứ như vậy mà hồn phi phách tán…
*****
Sở dĩ tên Quỷ Vương kia có thể kiêu ngạo được như thế, hoá ra là gã đã tìm được vật để ký sinh, mà vật gã tìm được lại chính là thân kiếm của Kỳ Lân tiền bối.
Cho dù bên trong thân kiếm vỡ ấy không có linh hồn của chủ nhân nó, thì nó vẫn là thân thể của Kỳ Lân tiền bối.
Tiền bối đã có được lợi thế có một không hai, chính là có thể dung hợp một cách hoàn mỹ với thân kiếm.
Hiện giờ tiền bối đã trở về cơ thể của mình, đương nhiên mảnh kiếm nọ sẽ đuổi tên Quỷ Vương đang ký sinh kia ra, cũng giết chết gã.
Kết cục của tên Quỷ Vương kia chỉ có thể là hồn xiêu phách lạc mà thôi.
Nhưng mà lời nói trước khi chết của tên Quỷ Vương kia, mọi người đều đã nghe được.
Cảm xúc sợ hãi tột độ, ngữ khí hoảng loạn, còn cả lời nói kỳ quái của gã nữa, đều làm cho những người có mặt ở đây vô cùng khó hiểu.
Cái gì mà mày đừng tới đây? “Mày” ở đây là ai?
Điều này khiến cho mọi người không tài nào hiểu nổi, “mày” này không phải là Đinh Phàm, thì còn có thể là ai?
Hơn nữa, luồng khí tức màu đỏ tươi vừa tràn ra trông cũng hơi giống với Hỏa Thiên Công của tôi, nhưng hoàn toàn không phải.
Điều này cũng làm cho mọi người ngạc nhiên và nghi ngờ, ai cũng quay lại nhìn chăm chú vào thanh kiếm Thái Nguyên trong tay tôi.
Nhưng tôi đã phớt lờ tất cả mọi người.
Trước mắt, tiền bối không cho phép tôi tiết lộ về sự tồn tại của ông ấy.
Cho nên, dù bọn họ có hỏi, tôi cũng không định trả lời thật.
Cùng lúc ấy, giọng nói của tiền bối lại vang lên bên tai tôi:
“Nhóc con, mau cất thân kiếm của tôi vào, tìm một nôi yên tĩnh để tôi còn dung hợp với nó.”
Nghe Kỳ Lân tiền bối nói xong, đương nhiên, tôi không còn bất cứ do dự nào.
Cho nên, tôi trực tiếp cúi lưng xuống, nhặt lấy thân kiếm vỡ ngay trước mặt mọi người.
Nhưng nào ngờ, vào lúc này, hang nước đột nhiên rung chuyển.
Phía trên đỉnh hang đã có đá vụn rơi xuống.
Các bức tường xung quanh bắt đầu xuất hiện những vết nứt từ nơi dán bốn lá bùa, rồi lan ra xung quanh.
Dòng nước bắt đầu trở nên hỗn loạn và vẩn đục dần.
Mọi người đều cảm thấy sự thay đổi này.
Sau khi nhìn thấy tình huống xung quanh, trên mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ sợ hãi, hiển nhiên, hang động nước này đang có biến, có nguy cơ lở đất rất nguy hiểm.
Mà rất có thể, điều này xảy ra là bởi vì chúng tôi đã phá huỷ bốn lá bùa chú kia, cho nên mới tạo ra phản ứng dây chuyền.
“Động nước này sắp sụp rồi, mọi người mau chóng rời khỏi nơi này đi!”