Ở trong nước, chỉ có duy nhất Mộ Dung Ngôn mới có thể đột nhiên lên tiếng như thế.
Tôi cũng đột nhiên chỉ lên trên, ra hiệu cho mọi người, ý bảo bọn họ mau chóng rời đi.
Hiện giờ, tên Quỷ Vương kia đã chết rồi, nơi này cũng đã sắp sụp đổ.
Ở lại nơi này cũng chẳng còn có bất cứ ý nghĩa gì nữa, thậm chí, còn có thể bị đè chết trong dòng sông này.
Hơn nữa, chúng tôi cũng cần phải khẩn trương hít thở không khí trong lành.
Bởi vậy, mọi người đều nhanh chóng khôi phục tinh thần, lần lượt xoay người, điên cuồng bơi về phía bên ngoài cửa hang nước.
Nhưng ai biết, vừa mới bơi được một nửa đường, một tảng đá lớn đột nhiên đổ xuống ngay trước cửa hang.
“Ong” một tiếng, tảng đá kia đã trực tiếp chặn đứng đường ra của chúng tôi.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Mẹ nó! Đúng là nhà đã dột còn gặp mưa đêm, nếu như cửa hang đã bị chặn đứng, chúng tôi phải làm thế nào?
(“Nhà đã dột còn gặp mưa đêm” 屋漏偏逢连夜雨: Đã nghèo khó khổ sở, khó khăn lại gặp thêm rủi ro, trở ngại.)
Nhưng không chờ chúng tôi kịp làm gì, Mộ Dung Ngôn đi phía trước dẫn đường đã đột nhiên kêu lên một tiếng.
Bỗng nhiên, hai luồng âm khí mạnh mẽ đã trào ra từ đôi tay của cô ấy.
Sau một tiếng nổ “Ầm vang”, tảng đá lớn đang chắn trước cửa hang nước đã bị một chưởng của Mộ Dung Ngôn đập nát.
Đá vụn rơi xuống đầy đất.
Mấy người chúng tôi đi theo phía sau nhìn thấy cảnh ấy mà kinh ngạc há hốc cả miệng.
Mạnh quá! Công lực như thế này, liệu có thể đập vỡ được cả cối xay hay không nhỉ?
Sau khi kinh ngạc qua đi, mọi người lúc này mới nhớ tới việc chạy trốn.
Cho nên, nhìn tảng đá kia bị vỡ xong, chúng tôi tiếp tục bơi về phía trước.
Tuy nhiên, sau một chưởng của Mộ Dung Ngôn, tốc độ sụp đổ của hang động nước này cũng nhanh hơn.
Lúc này, càng có nhiều mảnh đá vụn rơi từ trên đỉnh hang xuống.
Nước cũng trở nên vẩn đục, ngoài phạm vị 5m, gần như chẳng nhìn thấy gì.
Nhưng cũng may có giọng nói của Mộ Dung Ngôn chỉ huy, nếu không mấy người chúng tôi thật chẳng khác nào ruồi nhặng mất đầu cả.
“Nhanh lên, tiếp tục bơi về phía trước. Hướng trái, hướng trái…”
Dưới âm thanh chỉ huy của Mộ Dung Ngôn, mọi người dùng hết sức mình, không ngừng bơi về phía trước.
Không bao lâu, chúng tôi đã bơi ra được khỏi hang nước kia.
Tuy nhiên, chúng tôi vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Chúng tôi vẫn còn phải bơi lên bên trên, bởi vì nơi này là một rãnh nước tương đối sâu.
Sau khi hang nước kia bị sụp đổ, những khu vực xung quanh cũng chịu ảnh hưởng theo.
Chúng sẽ sụp đổ theo phản ứng dây chuyền, mà chúng tôi thì đang bị vây hãm ở giữa.
Cho nên, chúng tôi cần phải đẩy nhanh tốc độ, nếu không, rãnh nước này có thể sẽ bị sụp đổ bất cứ lúc nào.
Chúng tôi tiếp tục bơi lên trên, xung quanh cũng xuất hiện mấy bầy cá đang chạy trốn, chúng cũng cố gắng bơi lên gần mặt nước.
Tuy rằng bên trên cũng có nguy hiểm, nhưng so với hang nước đang sụp đổ này thì vẫn tốt hơn nhiều.
Tầm nhìn của chúng tôi cũng dần dần được khôi phục.
Chúng tôi hoàn toàn có khả năng chạy trốn được lên trên mặt nước.
Nhưng lúc này, Mộ Dung Ngôn lại đột nhiên túm chặt lấy tay tôi mà không hề báo trước.
Đồng thời, cô ấy nói nhỏ:
“Tôi kéo anh lên trên!”
Nói xong, Mộ Dung Ngôn bỗng nhiên dùng sức.
Tu vi của Mộ Dung Ngôn đã là điều không phải bàn cãi, hơn nữa, cô nàng này cũng là một quỷ tu.
Tốc độ lúc này cực kỳ nhanh, trước mặt mọi người, cô ấy kéo tay tôi lao vọt lên mặt nước.
Trong nháy mắt, chúng tôi đã lao vọt ra khỏi khu vực rãnh sông đang sụp đổ.
Mọi người ngẩng đầu bơi không ngừng, họ cũng nhìn thấy tôi được nữ quỷ kéo đi.
Ngoại trừ lão Phong là hơi mỉm cười mang ý trêu ghẹo và Hồ Mỹ chẳng có cảm xúc gì, còn Tử U lại vô cùng thắc mắc, trong lòng cô ấy lúc này đang có mười vạn câu hỏi vì sao.
Vì sao bên cạnh tôi lại có một Hồ Tiên? Vì sao tôi lại có được bó rơm kỳ quái kia? Vì sao tôi lại bị hai tà giáo là Nhật Nguyệt và Mắt Quỷ đuổi giết?…
Vì sao tôi có thể triệu hồi được một nữ quỷ lợi hại đến như vậy? Vì sao hai chúng tôi lại có mối quan hệ thân mật như thế?...
Vì sao? Vì sao? Vì sao?... Và vô vàn câu hỏi vì sao khác nữa.
Tử U chỉ cảm thấy xung quanh người tôi toàn là bí ẩn, chỗ nào cũng ẩn giấu bí mật.
Trước kia, khi cô ấy ra ngoài thăm thú, đi từ thành phố đến thôn quê, có khi ba năm nửa tháng cũng chẳng gặp nổi một hung thần ác quỷ nào.
Nhưng kể từ khi gặp gỡ tôi ở dưới chân núi Tử Tiêu đến giờ, mới được bao lâu chứ?
Thế mà đã gặp được nào là yêu đạo, nào là lệ quỷ, mà có phải vô tình gặp gỡ thôi đâu, gần như là hết đám này lại có đám khác tới gõ cửa.
Chỉ trong vòng mấy ngày này, cô ấy đã suýt chết hụt vài lần, trong lòng cô ấy thậm chí còn có hàng vạn con ngựa cỏ chạy qua…
(Nguyên văn là “thảo nê mã” 草泥马: một câu hỏi thăm mẹ của đối phương, rất thân thương ><)
Nhưng mà, toàn bộ sự chú ý của tôi lúc này lại đổ dồn lên người của Mộ Dung Ngôn.
Thậm chí, tôi còn quên mất ý muốn được dung hợp của Kỳ Lân tiền bối, chỉ cần ở bên Mộ Dung Ngôn, trong lòng tôi sẽ lại xuất hiện một cảm giác thân mật khó nói thành lời.
Dường như, dường như hai chúng tôi đã quen nhau từ rất lâu rồi, dường như giữa hai chúng tôi còn có một điều gì đó?
Có cảm giác đặc biệt quen thuộc với nhau...
Tôi còn đang mải suy nghĩ thì Mộ Dung Ngôn đã kéo tôi nhảy ra khỏi mặt nước.