“Bùm” một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.
Cô ấy kéo tay tôi nhảy thẳng lên bờ.
Sau khi lên bờ, tôi có cảm giác như mình được sống lại vậy.
Chuyện đầu tiên mà tôi làm, đó chính là hít một hơi thật sâu.
Hoá ra không khí lại trong lành như vậy, hoá ra hô hấp là chuyện tuyệt vời đến thế.
Mộ Dung Ngôn buông tay tôi ra, trên người cô ấy vẫn chẳng nhiễm lấy một hạt bụi.
Nhìn dáng vẻ ướt như chuột lột của tôi, cô ấy bật cười “ha hả”…
Tôi nhìn Mộ Dung Ngôn cười, trên mặt cũng bất giác xuất hiện ý cười, tôi liền thuật miệng hỏi lại: “Cô, cô cười cái gì?”
Mộ Dung Ngôn hơi bĩu môi:
“Không có gì, không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy anh là tôi lại rất vui vẻ…”
*****
Vừa nghe Mộ Dung Ngôn đột nhiên nói như vậy, trong đầu tôi bỗng xuất hiện những tiếng “ong ong” rền vang.
Cứ như thể sét đánh giữa trời quang, rồi trực tiếp bổ vào đỉnh đầu của tôi vậy.
Trái tim tôi cũng theo đó mà khẽ run lên.
Vừa rồi, vừa rồi cô ấy đã nói, cô ấy nói chỉ cần thấy tôi liền vui vẻ ư?
Có lẽ đây chỉ là một câu nói rất bình thường mà thôi.
Nhưng không biết vì sao, sau khi nghe được câu này, trong lòng tôi lại thấy rất ngạc nhiên và thậm chí phấn khích.
Một cảm xúc không thể giải thích được ngay lập tức chiếm lấy toàn bộ cơ thể tôi.
Nhìn mỗi một lời nói và hành động của cô ấy, cả người tôi như được tắm trong gió xuân, như thể mỗi một giây phút được ở cạnh Mộ Dung Ngôn đều là những giây phút tươi đẹp nhất.
Mộ Dung Ngôn thấy tôi ngơ ngác nhìn mình chăm chú, đột nhiên thu lại nụ cười, giả vờ giận dữ, nói:
“Hừ, anh nhìn tôi chằm chằm như vậy làm gì?”
“À! À! Không, xin lỗi, tôi hơi mất tập trung…”
Tôi xấu hổ xoa xoa đầu mình.
Nhưng lúc này sờ vào chỉ thấy toàn là nước.
Mộ Dung Ngôn thấy tôi chật vật như vậy, khẽ cắn môi: “Để tôi hong khô giúp anh nhé!”
Vừa nghe được câu này, tôi hơi sửng sốt một chút.
“Hong khô?”
Mộ Dung Ngôn hong khô giúp tôi kiểu gì, dùng gió thổi à?
Trong lòng tôi còn mải nghĩ, thì Mộ Dung Ngôn lại rất nghiêm túc mà trả lời:
“Đúng vậy! Hong khô, anh đứng cho vững đấy!”
Nói xong, trong tay Mộ Dung Ngôn kết một thủ ấn, sau đó cô ấy chạm vào quai hàm của tôi.
Ngay sau đó, môi cô ấy khẽ động, tôi chỉ cảm nhận được một cơn gió ấm áp thổi qua người.
Cảm giác cứ như là máy sấy tóc vậy, ngoại trừ mùi hương thì không có gì quá đặc biệt cả.
Lúc đó, trong lòng tôi còn suy nghĩ, chẳng lẽ Mộ Dung Ngôn đã biến mình thành một máy quạt gió, cứ đứng như thế mà hong khô cho tôi ư?
Chỉ là tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi, ngay sau đó, điều kỳ diệu đã xảy ra.
Kia gió ấm thổi qua, hơi ẩm trên quần áo và cơ thể tôi nhanh chóng được hong khô.
Trong chớp mắt, toàn thân tôi không còn ướt sũng như vừa rồi nữa, mà trở nên khô ráo như lúc ban đầu.
Phải biết rằng, quá trình này từ đầu đến cuối chưa mất tới hai, ba giây đồng hồ.
Mẹ kiếp! Sao cô ấy có thể làm như vậy được?
Tôi kinh ngạc nhìn quần áo của mình: “Thật, cô làm thật đấy à!”
“Có cái gì mà kinh ngạc như thế, chờ đến khi anh đạt được đến cảnh giới của tôi, anh cũng có thể làm được…”
Mộ Dung Ngôn thản nhiên nói.
Tôi lại hơi sửng sốt một chút: “Cảnh giới của cô? Mộ Dung Ngôn, cô đạt đến cảnh giới gì rồi?”
Đối với tu vi của Mộ Dung Ngôn, tôi cũng có một nhận thức rất trực quan.
Theo hiểu biết của tôi, đạo hạnh của cô ấy tất nhiên phải đạt từ cấp Đạo Tôn trở lên.
Còn vị trí cụ thể là ở đâu thì tôi đương nhiên không biết.
Nhưng Mộ Dung Ngôn lại trừng tôi trắng cả mắt:
“Anh cứ từ từ mà tu luyện! Hơn nữa, tốc độ tu luyện của người sống các anh rất nhanh, tôi thấy tư chất của anh cũng tạm được, chắc chắn có thể đạt được tới tu vi này khi còn sống!”
Nghe được câu này, tôi không khỏi xấu hổ!
Thôi được rồi! Cô đã không nói thì thôi, cứ mở miệng lại không quên đả kích tôi một câu.
Tôi ngượng ngùng cười “Ha hả”.
Sau đó, tôi gọi Mộ Dung Ngôn bằng cái tên “Thi Muội” mà khi ở Mộ Dung Phủ tôi đã từng bị ép phải gọi:
“Cái đó, cái đó, Thi Muội, lần này tôi thật sự cảm ơn cô.
Nếu không có cô, tôi và những người bạn kia có thể đều sẽ mất mạng…”
Mộ Dung Ngôn nghe tôi gọi cô ấy là Thi Muội, khẽ mỉm cười.
Sau đó, cô ấy nhẹ nhàng nói:
“Tôi còn tưởng rằng anh định nói gì chứ!
Không có việc gì đâu.
Nhưng sao đột nhiên anh lại chạy xa thế? Làm cho tôi muốn tới đây cũng phải hao tổn biết bao nhiêu là hồn lực!”
Nghe Mộ Dung Ngôn hỏi như vậy, tôi bất đắc dĩ thở dài. “Ầy! Nói ra thì rất dài!”
Mộ Dung Ngôn thấy tôi có vẻ chán nản, cũng nổi lên sự tò mò:
“Anh nói cho tôi nghe một chút đi, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Nhìn dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của Mộ Dung Ngôn, tôi gật đầu với cô ấy một cái.
Đồng thời, tôi cũng ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống bãi cỏ ven sông, rồi kể lại hết mọi chuyện cho Mộ Dung Ngôn nghe.
Bắt đầu từ hôm tôi rời khỏi Mộ Dung Phủ, rồi nhận được cảnh báo nguy hiểm của Đinh Vô Cực, sau đó lên đường chạy trốn, nhà ở bị thiêu rụi.
Cả chuyện gặp được đám yêu đồ của tà giáo Nhật Nguyệt ở dưới chân núi Tử Tiêu, về sau lại gặp được yêu đạo của tà giáo Mắt Quỷ, … không thiếu một sự kiện nào.
Mộ Dung Ngôn nghe tôi kể xong, đôi mày đẹp của cô ấy hơi nhăn lại:
“Đinh Vô Cực, tôi chưa từng nghe qua cái tên này.
Nhưng giữ tôi và đám Mắt Quỷ quả thật là có mối thù không đội trời chung!”