Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2037

Chương 2037 Chương 2037

Đột nhiên nghe Mộ Dung Ngôn nói ra một câu như vậy, trong lòng tôi khẽ xao động.

Tôi đã từng nghĩ đến chuyện, có phải giữa Mộ Dung Ngôn và phái Mắt Quỷ đã từng có mối liên hệ nào đó hay không.

Bởi vì lúc trước, khi Mộ Dung Ngôn xuất hiện ở thung lũng Hắc Ám, đường chủ của thung lũng Hắc Ám - Nam Thất, rõ ràng đã nhận ra Mộ Dung Ngôn.

Ông ta còn nói Mộ Dung Ngôn ngày xưa từng là đệ nhất cao thủ gì đó của phái Mắt Quỷ. Lúc ấy do có chút hoảng loạn nên ký ức của tôi có hơi mơ hồ.

Nhưng nói chung, tôi đoán chắc chắn phải có mối liên hệ nào đó giữa Mộ Dung Ngôn và tà giáo Mắt Quỷ.

Lúc này, thấy Mộ Dung Ngôn nói tới đây, tôi cũng bắt lấy cơ hội này để tiếp tục dò hỏi:

“Thi Muội, cô và phái Mắt Quỷ có thù oán gì à?

Lúc trước ở thung lũng Hắc Ám, tôi có nghe Nam Thất nói cô từng là cao thủ số một của tà giáo Mắt Quỷ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Đây vốn đều là ký ức của tôi.

Nhưng hiện tại, tôi đã chẳng còn nhớ được gì nữa.

Nhưng số phận đã an bài, cho dù chúng tôi đã quên mất nhau, nhưng con đường số phận vẫn sẽ quấn lấy nhau thêm một lần nữa.

Mộ Dung Ngôn không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, mà chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi mới thở dài, nói:

“300 năm trước, tôi cũng là giáo đồ của phái Mắt Quỷ!”

“Cái, cái gì? Ba, 300 năm trước, cô cũng, cũng là giáo đồ của phái Mắt Quỷ ư?”

Tôi vô cùng kinh ngạc, thật không dám tin đây lại là sự thật.

Biết chuyện này từ trong miệng Nam Thất không thể sốc được bằng chính miệng Mộ Dung Ngôn thừa nhận.

Mộ Dung Ngôn không trả lời tôi, dường như cô ấy đã rơi vào trầm tư, chỉ khẽ gật đầu một cái.

Tôi vốn định hỏi tiếp, nhưng ở phía xa, giọng của lão Phong bỗng truyền tới làm gián đoạn chủ đề này:

“Lão Đinh, lão Đinh, sao cậu lại đi sang bờ bên kia thế?”

Tôi nghe thấy tiếng lão Phong gọi mình từ phía xa.

Tôi vô thức sửng sốt một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn.

Phát hiện ra mấy người lão Phong, Tử U, Hồ Mỹ đã đứng ở bờ bên kia, họ đang quan sát khắp bốn phía xung quanh.

Kết quả, họ nhìn thấy tôi đang ngồi ở phía bờ sông đối diện, trong giây lát tôi có chút bối rối.

Tôi đáp trả theo bản năng:

“Thi Muội, vừa rồi chúng ta đã đi nhầm hướng rồi, phải đi sang bờ sông bên kia mới đúng.”

Nhưng ai ngờ đâu, tôi vừa dứt câu, Mộ Dung Ngôn lại thản nhiên trả lời: “Tôi cố ý đấy!”

“Cố, cố ý á?”

Tôi rất bối rối.

Nhưng Mộ Dung Ngôn đã thu lại vẻ mặt trầm tư, lẳng lặng nhìn tôi, rồi nghiêm túc nói:

“Tôi lặn lội từ xa tới đây, chẳng lẽ không thể im lặng ngồi riêng với anh một lát được sao?”

Sau khi Mộ Dung Ngôn nghiêm túc nói ra câu đó, tôi lại phải hít một ngụm khí lạnh.

Trong lòng tôi vừa mừng vừa sợ, lúc này đây, không biết phải nói gì mới hay.

Nào ngờ, Mộ Dung Ngôn lại bật cười:

“Vừa nhìn dáng vẻ kích động của anh, đã thấy giống hệt một tên cặn bã rồi.”

Mới một giây trước tôi còn đang vui mừng hí hửng đấy! Thậm chí, trong lòng tôi còn xuất hiện một chút ảo tưởng nho nhỏ.

Chẳng lẽ Mộ Dung Ngôn thấy tôi thông minh tài giỏi, cho nên coi trọng ông đây rồi, phải không?

Nhưng ngay một giây sau, tôi đã bị dội cho một chậu nước lạnh.

Ông đây đến một câu còn chưa kịp hé, thế mà cô đã vu cho tôi thành “cặn bã” ư?

Tôi xin cô đấy có được không! Đúng là phụ nữ có khác, bất kể là còn sống hay thành quỷ, đều là một loại động vật có hệ tư tưởng thần kỳ.

“Tôi, tôi còn chưa kịp thốt ra một câu, cô đã bảo tôi là cặn bã ư?

“Hừ, chỉ cần nhìn thoáng qua đôi mắt nhỏ kia của anh, là đã bại lộ bản chất tra nam rồi.

Lần trước bên cạnh anh có hai cô gái nhỏ, còn lần này, anh nhìn thử xem, lại có hai cô gái nhỏ khác.

Anh còn không phải tra nam thì là cái gì?”

“Tôi...”

Tôi hết đường chối cãi rồi…

*****

Bởi vì sau Đại hội Đạo Minh, Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh đã quay trở về sư môn, hiện tại chúng tôi đang kết bạn đi đường với Tử U cùng Vương Phượng.

Bởi vì cái lý do củ chuối này, vô duyên vô cớ tôi bị gán cái danh tra nam.

Mộ Dung Ngôn rốt cuộc phân biệt dựa vào cái gì, tôi có tồi hay không, cô cứ thử xem là biết.

Tôi trợn trắng cả mắt, tỏ vẻ không muốn biện giải gì nữa.

Kết quả, Mộ Dung Ngôn lại trực tiếp nói:

“Thấy chưa, không lời nào để nói rồi!

Không biết tại vì sao, đối với anh, tôi cứ có trực giác anh chính là một tên tra nam chết tiệt.”

Tôi suýt chút nữa đã bị chính nước miếng của mình làm cho sặc chết.

“Thi Muội, cô có thể đừng đưa ra kết luận chỉ dựa trên phán đoán chủ quan của mình có được không.

Tôi còn chưa có lấy một mảnh tình vắt vai, sao mà cô biết được tôi có tồi hay không chứ?

Nếu không, cô thử làm bạn gái tôi thì biết?”

Tôi buột miệng thốt ra câu ấy.

Nhưng ngay sau khi vừa nói xong câu cuối cùng, không hiểu sao trái tim của tôi lại nhảy nhót “tưng tưng tưng” không ngừng.

Mà Mộ Dung Ngôn ở đối diện tôi cũng hơi sửng sốt một lúc.

Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, con ngươi của cô ấy hơi co lại.

Hiển nhiên, cảm xúc của cô ấy đang có thay đổi kịch liệt.

Trái tim tôi vẫn đập “Thình thịch thình thịch”, thậm chí, lúc này tôi lại muốn nghe câu trả lời của Mộ Dung Ngôn.

Hơn nữa, trong lòng tôi còn xuất hiện một loại dục vọng mãnh liệt, mong muốn Mộ Dung Ngôn trở thành bạn gái của mình.

Đây là mong muốn xuất phát từ tận trong tim, vô cùng mãnh liệt, tôi cũng không rõ lý do vì sao.

Bình Luận (0)
Comment