Rõ ràng là tôi quen nữ quỷ này chưa được bao lâu, cùng lắm thì chúng tôi mới chỉ đi cùng nhau một đoạn đường Hoàng Tuyền mà thôi.
Cô ấy cũng chỉ mới cứu tôi hai lần, thêm cả lần này nữa là ba.
So với mấy cô gái như Dương Tuyết hay Tiểu Mạn, dường như thời gian chúng tôi ở chung với nhau quá ngắn ngủi.
Nhưng tôi không thể hiểu được, vì sao cứ gặp cô gái này, tôi lại có cảm giác, cảm giác rất vi diệu.
Trong lúc nhất thời, không khí giữa hai người chúng tôi đông cứng lại.
Hai người chúng tôi ngồi đối diện nhau, trong vô tình, chúng tôi đã tự làm mình rơi vào một trạng thái cấm kỳ dị.
Mãi một lúc sau, đôi môi đỏ mọng của Mộ Dung Ngôn mới hơi nhếch lên, như muốn trả lời câu hỏi của tôi.
Thế nhưng ngay lúc này, tên khốn Phong Hàn Tuyết đang đứng ở phía bờ sông bên kia, lại đột nhiên gào lên.
“Lão Đinh, chừng nào thì cậu qua bên này đấy…”
Tên khốn kia vừa gào lên, bầu không khí yên lặng giữa tôi và Mộ Dung Ngôn lập tức bị đánh vỡ.
Khoảnh khắc ấy, cả hai người chúng tôi đều như những con nai bị hoảng sợ.
Chúng tôi vội rời tầm mắt khỏi đối phương, tôi lại nhìn về phía lão Phong, tên ranh con này đang vẫy vẫy tay với tôi.
Trong lòng tôi lúc này vô cùng khó chịu, thậm chí, tôi còn có cảm giác muốn ấn cái bản mặt của tên kia, chà xuống mặt đất.
Tôi nói này tên khốn nhà cậu, ngày thường cậu lạnh lùng muốn chết, cậy nửa này cũng chẳng chịu nhả ra một chữ, sao hôm nay lại dở chứng nói nhiều như thế làm gì?
Cậu quan tâm lúc nào ông đây sang bên đó làm cái quái gì, nếu ông đây không qua, cậu sẽ bị đông chết ở bên bờ sông đó hả?
Tôi cố kìm nén cảm xúc, gào vào mặt tên khốn kia:
“Biết rồi, các cậu quay về trước đi! Một lát nữa tôi bơi qua bên đó sau!”
Lão Phong và những người khác hình như đã nghe thấy lời của tôi, vẫy vẫy tay với tôi mấy cái, sau đó đỡ sáu kiệt Tấn Tiệp Môn, lục tục quay về thị trấn Ô Tước.
Giờ phút này, trong lòng tôi âm thầm hỏi thăm tổ tiên thằng nhãi họ Phong một vạn lần.
Mộ Dung Ngôn cũng đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh: “Được rồi, thời gian của tôi cũng đã sắp hết. Tôi cũng nên rời đi thôi!”
“A! Nhanh như vậy sao!”
Tôi không cam tâm cứ từ bỏ như thế.
Mộ Dung Ngôn lại gật gật đầu: “Nếu anh gặp phải nguy hiểm, có thể triệu hồi tôi bất cứ lúc nào.”
Trong lòng tôi xuất hiện cảm giác mất mát không thể giải thích được: “Ừm! Được rồi!”
Ngay sau đó, liền nhìn thấy Mộ Dung Ngôn chậm rãi đứng lên.
Cơ thể ấy cũng bắt đầu trở nên hư ảo.
“Tôi trở về đây, nhớ kỹ, chỉ cần anh gặp phải nguy hiểm thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào!”
Tôi gật đầu: “Hẹn gặp lại sau!”
Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười.
Mộ Dung Ngôn không nói thêm câu nào nữa, cơ thể cô ấy biến mất ngay lập tức, cô ấy đã rời đi rồi.
Mà tôi nhìn Mộ Dung Ngôn biến mất ngay tại chỗ, cảm thấy lạc lõng không thể giải thích được.
Thậm chí, tôi còn có một chút thất vọng.
Im lặng một lúc, rồi thở ra một hơi thật dài.
Sau đó, tôi lấy ra mảnh thân kiếm nhặt được từ đáy sông.
Đồng thời cũng rút kiếm Thái Nguyên ra, nói với mũi kiếm:
“Tiền bối, nơi này tương đối yên tĩnh, hơn nữa, cũng không có người ngoài, người có thể dung hợp ở chỗ này rồi!”
“Được! Chúng ta bắt đầu ngay đi!”
Nghe đến đó, tôi cũng không có lý do gì để chần chờ, trực tiếp kích hoạt Hỏa Thiên Công, sau đó dùng Hỏa Thiên Khí rót vào bên trong thân kiếm.
Khi Kỳ Lân tiền bối dung hợp nhất định cần có tôi ở bên hỗ trợ, cũng giống như lần trước.
Mà tiền bối cũng không hề chần chờ, không ngừng hấp thụ Hỏa Thiên Khí của tôi.
Trên mũi kiếm cũng liên tục phát ra ánh sáng màu đỏ sậm.
Chẳng mấy chốc, tôi đã có cảnh giác như người mình đang bị hút khô.
Tôi cảm thấy mình sắp không thể cung cấp tiếp Hoả Thiên Công cho tiền bối rồi, nhưng cũng may, lần này tiền bối không hút nhiều như lần trước.
Ngay sau đó, có năng lượng hợp nhất, một mảnh khác của thanh kiếm Thái Nguyên bắt đầu run rẩy.
Cuối cùng, sau một tiếng “Phanh”, mảnh kiếm vỡ kia dính chặt vào kiếm Thái Nguyên, sau đó dung nhập vào thân kiếm.
Mảnh kiếm vỡ ấy đã kết nối với mũi kiếm, tích hợp một cách hoàn hảo, không tì vết.
Trong phút chốc, một bóng dáng Kỳ Lân mơ hồ xuất hiện, thực sự rất hùng vĩ.
Rồi một làn năng lượng lớn mạnh chợt bùng nổ.
Sức mạnh ấy vô cùng mạnh mẽ, giống như một lưỡi kiếm gió.
Nơi nào nó đi qua, cỏ cây đều đổ gãy đến đó.
Tuy rằng, mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng tôi cũng bị luồng khí tức này làm cho kinh ngạc không nói nên lời.
“Tiền bối, người thành công rồi sao?”
Tôi thở hổn hển.
Tiền bối cũng trở trả lời tôi.
“Ừ, cảm ơn nhóc con.
Lần thứ hai dung hợp đã thành công. Hiện tại, tôi muốn tiếp tục dung hợp sức mạnh căn nguyên và thần hồn của tôi.
Tiếp theo đây tôi sẽ phải tiếp tục bế quan, nhóc con, cậu cũng tìm một chỗ nào đó để bồi dưỡng cơ thể cẩn thận đi!”
Nghe được tiền bối muốn dung hợp cơ thể lần thứ hai, tôi cũng vô cùng vui vẻ.
Lúc này, tôi cười nói:
“Tiền bối, người cứ yên tâm mà bế quan đi! Tôi tự biết lo cho bản thân mình!”
“Ừ! Nhưng nếu gặp phải chuyện gì, cậu cũng có thể cưỡng ép gọi tôi tỉnh lại, tôi sẽ bảo vệ cậu bình an vô sự!”
Tiền bối tiếp tục nói.
“Tiền bối cứ yên tâm mà bế quan, nếu không phải là thực sự bất đắc dĩ, tôi sẽ không dễ dàng gọi người dậy đâu…”
“Ừ...”
Tiền bối chỉ trả lời một tiếng, một luồng khí tức cực đại phả ra khỏi thân kiếm rồi biến mất, xung quanh lại quay về sự yên tĩnh như cũ.