Linh lực hệ mộc ở nơi này rất nhiều, hẳn là đủ cho tất cả mọi người chúng tôi hít lấy.
Cho nên, trong bầu không khí yên tĩnh này, mọi người bắt đầu hít thở không khí để tu luyện.
Thông qua việc hấp thu linh lực hệ mộc, vết thương trên cơ thể sẽ được tự chữa trị từ bên trong.
Linh lực hệ mộc toả ra từ viên linh châu kia không chỉ rất nhiều, mà còn vô cùng tinh khiết, đem lại hiệu quả mạnh mẽ.
Nó còn có tác dụng mạnh mẽ đối với việc hồi phục vết thương.
Đương nhiên, so với Bách Hoa Dịch, Long Tiên Đan, thì linh lực hệ mộc này vẫn kém hơn một chút.
Thời gian cứ trôi đi từng phút từng giây, khi tôi mở mắt một lần nữa, đã nhận ra, trời sáng rồi.
Những người xung quanh tôi chưa có ai tỉnh lại.
Linh khí màu xanh lục quanh quẩn trong không khí đã biến mất.
Mọi người đều đang trong trạng thái không minh, bởi vì trên người mỗi người đều tỏa ra khí tức mạnh yếu khác nhau, đạo khí cũng không ngừng dao động.
(Không minh 空明 hay còn được gọi là “Vô minh”: Theo Phật giáo, đây là từ chỉ trạng thái tinh thần mê muội đối với sự vật, sự việc gì đó. Hoặc cũng được hiểu là khi bạn quá để tâm vào một sự vật/ sự việc nào đó mà quên đi những sự vật/ sự việc khác.)
Là một người trong nghề, tôi chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra được manh mối trong đó.
Bọn họ hoặc là vừa mới hiểu ra được cảnh giới mới, hoặc là đã bước vào một cảnh giới mới rồi.
Có lẽ, sau mấy ngày liên tiếp chiến đấu, tuy rằng bọn họ đều đã rất mệt mọi, thậm chí còn bị thương.
Nhưng sau những trận chiến cận kề cái chết ấy, họ lại có thể hiểu ra được một số kiến thức mới.
Đó cũng chính là sự trợ giúp rất lớn đối với việc đột phá của chúng tôi.
Mỗi người đều các cách lý giải hoàn toàn khác nhau, dẫn theo các cảm thụ của mỗi người cũng khác.
Tôi không làm phiền tới mọi người.
Đối với mấy người tu hành sống trong thời đại mạt pháp (pháp thuật suy tàn) như chúng tôi mà nói, đột phá, quả thực là chuyện quá khó khăn.
Tôi di chuyển rất nhẹ nhàng, chậm rãi đứng lên, và hít một hơi thật sâu.
Cảm nhận bản thân mình một chút. Tôi phát hiện ra, dưới tác dụng của linh lực màu xanh lục, cùng với Bách Hoa Dịch còn sót lại trong máu – chưa dung hợp hết, vết thương của tôi đã được phục hồi rất tốt.
Tuy rằng tôi vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng đã có thể tự do hoạt động, hoàn toàn không còn bất cứ vấn đề gì.
Tôi duỗi người một cái, rồi một mình đi tới bên cửa sổ.
Nhìn vào dòng sông nhỏ ở phía xa, đã không còn thấy bầy cá kia nữa.
Dòng sông nhỏ vẫn còn đó, chỉ là nó đã trở lại bình thường, không còn lệ quỷ chăm chăm lấy mạng người nữa.
Nghĩ về điều này, trên khoé miệng tôi lại xuất hiện một nụ cười mỉm.
Việc này không chỉ có nghĩa là chúng tôi đã đánh bại được một thế lực tà ác, bảo vệ được sự hoà bình và bình yên của một phương, mà còn là cảm giác thành tựu của một người trừ tà.
Từ khi bước lên con đường này, cuộc đời tôi đã được định sẵn là phải đối đầu với đám tà ma ngoại đạo, âm hồn lệ quỷ rồi.
Tuy rằng nguy hiểm, nhưng rất kích thích.
Mà tôi cũng không hề có ý định sẽ dừng lại.
Vì mối thù của sư phụ cùng Độc đạo trưởng, vì những oan hồn vộ tội đã bỏ mạng, vì món nợ của những người không thể tự đòi lại ấy.
Trong lòng tôi không ngừng suy nghĩ về những điều này. Rồi lấy từ trong ba lô ra một hộp bánh quy, lấp đầy chiếc bụng rỗng của mình.
Nghĩ về tất cả những gì mình đã trải qua ngày hôm qua, tôi vẫn thấy thật nguy hiểm.
Nhưng cũng may, cuối cùng Mộ Dung Ngôn đã tới, cô ấy cũng ra tay một cách đầy mạnh mẽ, giúp tất cả chúng tôi chuyển nguy thành an.
Tuy những ngày tháng ở bên Mộ Dung Ngôn rất ngắn ngủi.
Nhưng lại vô cùng vui vẻ, khiến cho tôi chẳng thể nào quên.
Mỗi một câu nói, mỗi một nụ cười của cô ấy…
Tôi đều nhớ rõ, dường như chúng đã tự động in dấu trong trái tim tôi.
Hơn nữa, tối hôm qua, Mộ Dung Ngôn cũng nói ra một số tin tức mà trước đây tôi không hề hay biết.
300 năm trước, cô ấy cũng từng là giáo đồ của phái Mắt Quỷ.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, mà cô ấy lại rời khỏi tà giáo Mắt Quỷ.
Qua lời nói của cô ấy, có vẻ giữa Mộ Dung Ngôn và tà giáo Mắt Quỷ có tồn tại một mối thù lớn không đội trời chung.
Chỉ là tôi không biết đó là mối thù gì.
Nhưng vì chúng tôi đã có chung một kẻ địch, nên có phải giữa hai chúng tôi, đã có một sự gắn kết nào đó chăng?
Trong lòng tôi nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ. Dù sao thì tin tức Mộ Dung Ngôn đem tới cũng làm cho người ta cảm thấy vui mừng.
Đồng thời, tôi cũng tìm được mảnh kiếm vỡ thứ hai của Kỳ Lân tiền bối.
Như thế, sau này hồn lực của tiền bối tất nhiên sẽ mạnh hơn.
Tiền bối cũng có thể thông qua cách dung hợp tàn kiếm với thần hồn của mình, biến từ một sợi tàn hồn thành một linh hồn cường đại.
Nếu có một ngày, Kỳ Lân tiền bối tìm được nguyên thần của mình…
Đến lúc đó, lại dung hợp thêm một lần nữa, nguyên thần của tiền bối có thể sẽ lớn mạnh hơn không ít.
Nhưng điều quan trọng nhất là, tiền bối luôn ở bên cạnh tôi, đây chính là cấp cho tôi một lợi thế vô hình.
Tuy rằng tiền bối không thể lúc nào cũng ra tay giúp đỡ tôi, nhưng ông ấy rất mạnh, cũng rất đáng tin.
Có lẽ, tôi có thể thông qua việc tìm kiếm những mảnh thân kiếm bị vỡ của tiền bối, giúp đỡ ông ấy khôi phục ký ức, hoặc là tìm được chủ nguyên thần cho ông ấy…