Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2042

Chương 2042 Chương 2042

Từ đó mà tôi có thể biết thêm được một số bí mật từ thời viễn cổ (cổ đại) qua miệng tiền bối.

Kỳ Lân tiền bối đã cường đại như thế, sao thân kiếm của ông ấy lại bị đánh vỡ?

Vì sao vỏ kiếm của ông ấy lại ở trong Hồ Trọng Tuyền tại âm phủ, nhưng thân kiếm lại rơi rụng khắp nơi trên dương thế?

Vì sao trên vảy của ông ấy có lưu lại Hỏa Thiên Công, cùng với một số cổ văn không thể lý giải được?

Trong đó, còn có ghi mấy chữ “sáu vực, thánh chiến, quỷ quốc”, những chữ này đại diện cho điều gì?

Trong đầu tôi có muôn vàn câu hỏi, rất khó có thể tìm ra được nguyên nhân.

Bởi vì tim tức mà tôi đang nắm giữ quá ít, thật sự quá ít.

Tôi đang mải suy nghĩ, phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng: “Đinh Phàm!”

Nghe thấy có người gọi tên mình, tôi vô thức quay đầu lại.

Phát hiện ra Tử U đã tỉnh, lúc này cô ấy đang đi về phía tôi.

Vì tôi suy nghĩ quá nhập thần, nên khi Tử U tỉnh lại mà tôi lại chẳng hề phát hiện ra.

Nếu đây là kẻ thủ, chỉ sợ là tôi đã chết hàng vạn lần rồi.

“Tử U, cô cũng tỉnh rồi à?”

Tử U cười cười: “Anh đang nghĩ gì thế? Nghĩ đến mức nhập thần như vậy, đương nhiên sẽ không chú ý tới tôi rồi!”

Tôi xấu hổ cười cười: “Đúng vậy! Tôi đang suy nghĩ về những chuyện xảy ra ngày hôm qua, vì mải nghĩ quá nên không chú ý…”

Tử U đi tới bên cạnh tôi, đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn con sông Thanh Thuỷ.

“Từ nay trở đi, con sông này sẽ bình yên trở lại.

Tuy rằng quá trình này có chút nguy hiểm, nhưng bây giờ xem ra, tất cả đều rất đáng giá!”

“Đúng vậy! Đáng giá.

Rốt cuộc thì chúng ta đều là người trừ ta mà!”

Tử U gật đầu, sau đó lại nhẹ giọng nói:

“Đinh Phàm, anh gia nhập cái nghề này như thế nào vậy?

Anh không thuộc bất cứ một môn phái nào, sao tu vi của anh có thể mạnh tới như vậy?

Hơn nữa, bên cạnh anh còn có rất nhiều người giúp đỡ?”

Tôi không biết Tử U có ý gì khác, hay chỉ đơn giản là muốn hiểu thêm về tôi mà thôi.

Tuy nhiên, tôi chỉ cười “ha hả” nói:

“Nói ra có thể cô sẽ không tin, năm năm trước, tôi còn là người trông coi cửa hàng tang lễ của sư phụ tôi, lừa gạt mấy người giàu có mua thần về cung phụng đấy!”

Vừa nói, trong lòng tôi vừa có chút buồn bã.

Một lần thu nhặt xác ngoài ý muốn đã làm cho tôi bước lên con đường trừ tà này.

Năm năm, không, chính xác mà nói thì còn chưa tới năm năm.

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, những thứ tôi đã trải qua, lại quá nhiều.

Giết lệ quỷ, đánh cương thi, trảm ác sát, trừ tà linh, chém yêu đạo, xuống âm phủ...

Thậm chí, tôi còn nhận được danh hiệu người trẻ tuổi tài giỏi nhất trong Đạo môn.

Hiện giờ, tên của tôi đã vang khắp thế hệ trẻ của Đạo môn.

Quay đầu nhìn lại, cảm giác không quá dài, cũng chẳng hề ngắn…

Tử U thấy gương mặt tôi lộ vẻ buồn thương khi nói ra những lời này, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

Tuy rằng cô ấy không biết năm nay tôi bao nhiêu tuổi, nhưng nhìn vẻ bề ngoài, trông tôi cùng lắm mới chỉ hơn hai mấy tuổi.

Nói cách khác, thời điểm tôi bắt đầu tu hành là khoảng 20 tuổi.

20 tuổi đã được coi là “quá lứa” rồi, nhưng tôi lại bắt đầu tu luyện từ lứa tuổi ấy, chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, tu vi của tôi đã đạt được tới cảnh giới Đạo Vương đỉnh phong.

Thậm chí, tôi còn tranh được danh hiệu người trẻ tuổi tài giỏi nhất trong Đạo môn, đây là cái dạng thiên phú gì chứ?

Ở Tử Vân Tông, Tử U cô đã được coi là người có thiên phú cao nhất, trong số lứa đệ tử trăm năm đổ về đây.

Nhưng cô ấy cũng phải bắt đầu tu luyện từ năm mười tuổi.

Trước mười tuổi, cô ấy đã được cha mẹ và các trưởng lão trong tông môn dạy dỗ bằng lời nói và hành động.

Cho nên, hôm nay cô ấy mới đạt được tới cảnh giới này khi mới 23 tuổi.

Tuy nhiên, bây giờ xem ra, so sánh với tôi, cô ấy cũng chẳng khác nào đồ bỏ đi…

*****

Tử U không thể tin nổi, sao tôi lại có được thiên phú tuyệt vời đến như vậy.

Trong vòng năm năm ngắn ngủi, thậm chí tôi còn bỏ lỡ thời điểm quan trọng nhất để xây dựng nền móng tu luyện, đó là từ mười tuổi đến mười lăm tuổi, vậy mà tôi có thể đạt được tới tu vi hiện tại.

Nếu thật là như vậy, thì người đang đứng trước mặt cô ấy đúng là một tên quái vật.

Cho nên, sau khi kinh ngạc qua đi, Tử U nhìn tôi một cách rất kỳ quái:

“Anh, anh thật sự mới chỉ tu luyện trong năm năm gần đây ư? Vậy năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”

Đối với việc tôi bắt đầu tu luyện từ khi nào, chẳng phải là bí mật gì cả.

Tôi cũng đã nói với rất nhiều người rồi, cho nên tôi chỉ gật đầu rồi nói:

“Qua một thời gian nữa tôi sẽ được 25 tuổi.

Thời gian tu luyện của tôi thực sự là năm năm.”

Tôi trịnh trọng mở miệng, Tử U nghe xong thì đã hít vào một ngụm khí lạnh.

Quái vật, đúng là quái vật ngầm, đây là loại tài năng gì thế này?

Cho dù tôi có bỏ lỡ thời gian tốt nhất để tu luyện, vẫn có thể gia tăng đạo hạnh chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi.

Thậm chí, tôi còn lấy được danh hiệu người trẻ tuổi tài giỏi số một Đạo môn.

Thiên phú như thế này có thể nói là quá khủng bố.

Tôi thấy Tử U có vẻ không tin, đành mỉm cười bất đắc dĩ:

“Nói ra có thể cô sẽ không tin, nhưng trước khi tôi được 20 tuổi, sư phụ của tôi không hề dạy cho tôi bất cứ một loại thuật pháp nào.

Tôi chỉ biết làm hình nhân giấy, gấp vàng thỏi, bán tiền giấy và hương nến…”

Tử U lại sửng sốt: “Vậy vì sao anh lại tu luyện? Trước đó anh có nhắc tới việc nhặt xác gì đó?”

Bình Luận (0)
Comment