Tôi tiếp tục gật đầu:
“Đúng vậy, là nhặt xác. Nhưng thi thể kia đã bị một kẻ nào đó luyện thành quỷ nước đòi mạng.
Đó là một cặp vợ chồng quỷ, vô cùng lợi hại.
Sư phụ của tôi không thể đối phó được bọn chúng, vì muốn giữ lại tính mạng cho tôi, nên mới truyền dạy đạo hạnh cho tôi…”
Tôi không ngừng nhớ lại, cũng mở miệng trả lời.
Nhưng khi nói đến hai chữ “Đạo hạnh”, tôi có hơi chần chờ, thậm chí là nói lắp.
Bởi vì, khi cẩn thận nhớ lại, tôi mới phát hiện ra, ký ức của mình dường như trống rỗng.
Không sai, chính là trống rỗng, không chỉ rất mơ hồ, mà tôi thậm chí còn không thể nhớ được rõ ràng, tỉ mỉ.
Tôi chỉ nhớ được phần đầu, còn ở giữa đã xảy ra chuyện gì, tôi quên mất rồi…
Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây là di chứng sau khi tôi trở về từ âm phủ ư?
Hay là trong đoạn ký ức kia, có ẩn giấu một điều gì đó, cho nên nó mới cố tình bị xoá đi?
Phải biết rằng, từ sau khi trở về dương gian, ký ức của tôi dường như đã bị thứ gì đó xoá mất rất nhiều đoạn.
Ví dụ như “Thi Muội” được khắc trên tấm bài vị kia, cũng chính là Mộ Dung Ngôn.
Đột nhiên nghĩ đến đây, sắc mặt tôi trở nên nặng nề.
Không có bất cứ manh mối gì để tôi có thể tìm ra được chuyện này, cũng không ai biết được câu trả lời.
Bởi vì, đoạn ký ức ấy trên toàn bộ thế giới đều đã bị xoá bỏ.
“Anh làm sao vậy? Có phải anh đang nghĩ tới chuyện gì hay không?”
Tử U nhìn vẻ mặt của tôi đột nhiên trở nên nghiêm trọng, nên hỏi lần nữa.
“À, không, không.
Dù sao thì khúc sau cũng là tôi đã giết chết một tên đệ tử của Quỷ Tam Nguyên, thế là kết mối thâm thù đại hận với phái Mắt Quỷ.
Từ đó tới nay mối thù ấy vẫn chẳng kết thúc.”
Tôi tiếp tục nói.
Tử U thấy tôi như vậy, cũng khẽ gật đầu.
Đối với tôi, cô ấy vừa có thêm một sự nhận thức hoàn toàn mới.
Tử U lại hít một hơi thật sâu, sau đó tiếp lời tôi:
“Vậy so với tôi, anh còn khá hơn rất nhiều, tôi còn thảm hơn anh rất nhiều…”
“Cô còn thảm hơn cả tôi ư”
Tôi có chút bối rối.
Tử U tựa đầu vào ngưỡng cửa sổ và tiếp tục nói:
“Đúng vậy! Ít nhất, trước năm 20 tuổi, anh cũng không bị ai cưỡng ép phải tu luyện.
Tôi sinh ra ở Tử Vân Tông, cả cha và mẹ tôi đều là đệ tử của Tử Vân Tông, đương nhiên tôi cũng chẳng thể khác được.
Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở trong Tử Vân Tông, cũng bị ép buộc học rất nhiều kiến thức về Đạo môn từ khi còn nhỏ.
Sau năm 10 tuổi, tôi bắt đầu bị ép tu luyện, dần dần, tôi bị coi như là niềm hy vọng, là tương lai của Tử Vân Tông, tôi lại chẳng có sự lựa chọn.
Tôi vẫn cứ tu luyện hết ngày này tới ngày khác như thế, tới tận bây giờ.
Anh nói xem, có phải tôi thảm hơn anh rất nhiều hay không?”
Nghe Tử U nói xong, quả thật tôi đã ngây ngẩn cả người.
Nói như vậy, Tử U đúng là thảm hơn tôi rồi.
Tôi tu luyện một cách thụ động, không thể không học tập.
Nếu không, tôi sẽ phải chết, nhưng Tử U chẳng hề sống trong cảnh sinh mệnh bị uy hiếp, mà là bị cưỡng ép tu luyện.
Hiện tại, có một số tông môn luôn đè nặng áp lực tu luyện lên người đệ tử, không ngừng ép họ tiến về phía trước và không dám từ bỏ ...
Có vẻ như đó không còn là vận mệnh của mỗi người, mà đó là sự sắp xếp từ trước.
Trong mắt các đệ tử trẻ khác trong Đạo môn, Tử U chính là cành vàng lá ngọc, thông minh và tài giỏi hơn người, tu vi lớn mạnh.
Ngày sau, tất nhiên cô ấy sẽ trở thành một người nắm giữ quyền thế quan trọng trong Đạo môn, thậm chí còn trở thành người lãnh đạo của cả Tử Vân Tông.
Nhưng bây giờ nhìn lại, kỳ thật, Tử U vẫn luôn bị bắt ép.
Tất cả điều này không phải là những gì cô ấy theo đuổi…
Tôi hít một hơi thật sâu, không biết phải nói gì tiếp nữa.
Tuy nhiên, Tử U lại chuyển đề tài, cô ấy tiếp tục nói:
“Nhưng trong mấy ngày nay, làm quen với anh, tôi lại phát hiện ra trên người anh có rất nhiều bí mật.
Anh làm cho tôi càng ngày càng thấy tò mò, thật muốn xem hết sạch sẽ về anh…”
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng điệu của Tử U còn lộ ra một chút nghịch ngợm.
Khóe miệng tôi run lên vài cái, xem sạch sẽ cái gì?
“Được rồi, cô đừng trêu chọc tôi nữa!”
Tôi nói xong, Tử U còn còn đang cười đùa.
Mà cùng lúc này, lão Phong cũng đã mở mắt.
Mấy người Tấn Tiệp Môn là Vương Thanh, Vương Sơn cũng bắt đầu kết thúc thiền định, từ từ tỉnh lại.
Thấy mọi người đã tỉnh lại, ai cũng đều rất vui mừng.
Nhìn thần sắc của bọn họ đều khá tốt.
Xem ra linh lực hệ mộc đã giúp mọi người có được sự phục hồi rất tốt.
“Sướng! Cả người đều rất thoải mái.”
Vương Hổ tỉnh dậy và đột nhiên nói.
“Đúng vậy! Đinh Phàm đạo hữu, pháp bảo tạo ra linh lực hệ mộc này, đúng là quá tuyệt vời! Tôi cảm thấy vết thương trên người đã khỏi một nửa rồi!”
“Anh Đinh, lần này thật sự cảm ơn anh!”
“...”
Sáu kiệt Tấn Tiệp Môn tiếp tục mở miệng, nói lời cảm ơn với tôi.
Tôi chỉ xua xua tay:
“Nói gì thế, chúng ta đều là bạn bè sống chết có nhau, không có sự giúp đỡ của mọi người, chúng tôi cũng đâu thể diệt trừ đám quỷ nước dưới sông này chỉ trong một lần.”
Mọi người nghe tôi nói xong, đều bật cười “Ha ha ha”, bầu không khí trở nên rất hòa hợp.
Tiếp sau đó, chúng tôi bổ sung thêm một chút lương khô.
Rồi bắt đầu cùng bàn bạc về kế hoạch tiếp theo và lên lộ trình, ngay tối hôm qua, lúc sắp chết, tên Quỷ Vương Đường Kiệt đã để lộ một tin tức.