Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2060

Chương 2060 Chương 2060

Cơ thể tôi đã quá mệt mỏi, lúc này đã bắt đầu mơ mơ màng màng.

Chẳng mấy chốc, tôi ngủ thiếp đi.

Đến khi tôi tỉnh dậy một lần nữa, tôi thấy mình đang dựa vào chỗ ngồi.

Mặt trời đã lên cao, ánh sáng mặt trời ấm áp xuyên qua cửa xe, chiếu thẳng vào mặt tôi.

Tôi hơi uể oải đứng dậy, liếc nhìn xung quanh một lượt, phát hiện chẳng có ai.

Vì thế tôi liền mở cửa xe và đi xuống.

Cơ thể tôi vẫn còn hơi nhức mỏi, tôi vặn cổ một chút, âm thanh “rắc rắc” phát ra.

“Anh Đinh, anh tỉnh rồi!”

Đột nhiên, một giọng nói truyền tới.

Nhìn theo hướng âm thanh vọng tới, tôi phát hiện người vừa nói chính là Vương Thanh.

Thấy chỉ có một mình Vương Thanh, tôi liền hỏi một câu:

“Vương Thanh, những người khác đi đâu vậy? Hiện tại chúng ta đang ở nơi nào? Có an toàn không?”

Tôi mệt mỏi lên tiếng, cảm giác như xương cốt khắp người đều đau nhức.

Vương Thanh lại cười cười, trả lời:

“Bọn họ đang nướng thịt ở phía trước, nơi này hẳn là rất an toàn. Hơn nữa, chúng ta đã đến được Tương Tây rồi!”

Nghe đến đó, nhịp tôi tôi hơi tăng lên.

Chết tiệt, tôi mới ngủ một giấc, đã tới Tương Tây rồi sao?

“Hôm qua anh đã lái xe suốt cả một đêm à?”

Vương Thanh duỗi duỗi người:

“Đúng vậy! Rốt cuộc thì mấy tên khốn kia quá khó chơi.

Sau khi chúng tôi kiểm tra xe được một lúc, còn phát hiện ra một lá bùa màu đen.

Để thoát khỏi chúng, tôi đã lái xe đi thẳng tới đây…”

Vương Thanh để kể lại hết thảy những chuyện xảy ra vào tối hôm qua, khi tôi đã hôn mê.

Hoá ra sau khi tôi hôn mê, mọi người đã bắt đầu bàn bạc xem nên đi về hướng nào.

Cuối cùng, mọi người quyết định vẫn dự theo kế hoạch cũ, đi tới Tương Tây.

Nhưng vì vẫn còn sợ hãi mấy con bọ của Linh Lan, cho nên họ đã kiểm tra xe lại một lượt.

Không ngờ được là, thế mà mọi người lại phát hiện ở dưới gầm xe có một lá bùa màu đen.

Mọi người phỏng đoán, có khả năng ngay từ khi còn ở trong nội thành của thành phố Sa, chúng tôi đã bị theo dõi.

Đám yêu đạo Lăng Thiên và Linh Lan đã lợi dụng lá bùa đen này để hạ cổ trùng, đồng thời bám theo chúng tôi.

Cuối cùng khống chế chúng tôi đi trên con đường cao tốc vô danh kia. Nhưng may mắn là chúng tôi chưa gặp nguy hiểm gì.

Bây giờ, mấy người chúng tôi đã hoàn toàn rời khỏi thành phố Sa, đến được lãnh thổ của Tương Tây.

Còn về những chuyện chúng tôi đã gặp phải ở thành phố Sa, đã được Tử U báo cáo lại cho Đạo môn rồi.

Công việc tiếp theo, Đạo môn sẽ tự có sắp xếp.

Từ vị trí hiện tại mà chúng tôi đang dừng chân, tiếp tục lái xe thêm ba tiếng đồng hồ nữa…

Là đã có thể đến được lãnh thổ Tương Tây, tới được Phượng Hoàng cổ trấn nổi tiếng gần xa.

(Phượng Hoàng cổ trấn (凤凰古鎮) là một thị trấn cổ khoảng 1.300 năm, toạ lạc tại huyện Phương Hoàng (凤凰县), một huyện thuộc Châu tự trị dân tộc Thổ Gia, Miêu Tương Tây, tỉnh Hồ Nam. Tương truyền có một đôi phượng hoàng (chim thần) khi bay qua cổ trấn này, đã lưu luyến không muốn rời đi vì cảnh đẹp, từ đó, người dân ở đây đã đặt tên cho thị trấn là Phượng Hoàng. Đây là một địa điểm du lịch văn hoá vô cùng nổi tiếng và gần như vẫn giữ nguyên vẹn cấu trúc của một đô thị cổ trong lịch sử phương Đông.)

Tuy nhiên, sau một quãng đường dài, mọi người đều đã đói bụng, vì thế đã dừng chân lại tại một con đường núi cạnh đường cao tốc, định nghỉ ngơi ở chỗ này một lúc.

Vương Thanh ở lại trong xe để chăm sóc tôi.

Cũng tránh để khi tôi tỉnh lại, lại không tìm thấy mọi người.

Lúc này, nghe Vương Thanh kể xong, tôi hiểu rằng mọi thứ đã trôi qua.

Tôi hít một hơi thật sâu, rời khỏi thành phố Sa cũng tốt.

Nơi đó thực sự không hề yên bình chút nào.

Các yêu đạo của tà giáo Nhật Nguyệt, tà giáo Mắt Quỷ đều tụ hội ở đó.

Chúng tôi không thể trực tiếp đối đầu với bọn chúng, cũng chẳng có manh mối hay tìm được tung tích của chúng.

Chỉ có thể truyền lại tin tức cho Đạo môn, sau đó tự động rời đi.

Nghĩ đến đây, tôi cũng chẳng để ý nữa.

Một ngày nào đó, chờ đến khi tôi đã đủ mạnh, đích thân tôi sẽ đi tìm chúng, báo thù cho sư phụ mình.

Tôi sẽ giết sạch toàn bộ đám tà ma ngoại đạo đó.

Tuy nhiên lúc này, tôi chỉ có thể không ngừng chạy trốn, vừa đi vừa tu luyện mà thôi.

Cho nên, tôi nói với Vương Thanh:

“Vương Thanh, hiện tại tôi đã không sao nữa rồi, anh dẫn tôi đến chỗ mọi người đi!”

Vương Thanh mỉm cười vui vẻ:

“Được rồi. Ở phía trước chính là một nơi rất tốt, có suối nước nóng tự nhiên, không những có thể nướng thịt, mà còn có cô gái xinh đẹp tắm rửa…’’

*****

Tôi thiếp đi xuống một đêm, trong lúc ấy, xe của chúng tôi đã tới được Tương Tây.

Theo như lời của Vương Thanh, cách đây vài chục cây số nữa chính là Phượng Hoàng cổ trấn nức tiếng.

Đó chính là một toà thành cổ, không chỉ là nơi lưu giữ văn hoá cổ, mà còn cực kỳ đặc biệt.

Thậm chí có rất nhiều bộ phim truyền hình đều được quay tại nơi này.

Bất quá rất tốt! Chúng tôi đã đi được nửa đường, giờ đang nghỉ ngơi một chút.

Vương Thanh nở nụ cười tinh quái, nói phía trước có một suối nước nóng thiên nhiên, còn có cả người đẹp tắm rửa nữa.

Nói rồi anh ta còn nháy mắt với tôi một cái. Chết tiệt, ngày thường tôi thực sự không để ý tới.

Vương Thanh là đại sư huynh của Tấn Tiệp Môn, trong xương cốt còn phần “nam tính”.

Tôi cười “Ha hả” hai tiếng, rồi theo Vương Thanh đi về hướng một rừng cây nhỏ bên cạnh.

Không thể không nói, khí hậu ở nơi đây quả thực rất tốt.

Không khí cũng trong lành, chung quanh tràn ngập linh khí, tự nhiên đã ưu ái nơi đây không ít.

Bình Luận (0)
Comment