Hai người chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã nghe được tiếng nói chuyện vọng lại từ phía trước.
“Oa, thơm quá!”
“Con thỏ hoang này béo quá, chắc chắn ăn sẽ rất ngon…”
Lời vừa nói ra, tôi đã ngửi thấy mùi thơm của thịt bay trong không khí.
Ăn thịt nướng ở một nơi có cảnh sắc động lòng người thế này, quả thực là một lựa chọn sáng suốt.
Hai chúng tôi đi thêm một đoạn nữa, vòng qua một bụi cây, tôi đã nhìn thấy những người còn lại.
Mọi người đều đang ngồi xổm cạnh một hồ nước nhỏ, ở giữa có nhóm một đống lửa và nướng một ít đồ ăn.
Vương Phi, Vương Sơn và mấy người nữa đang ngâm mình trong hồ nước.
Trên mặt nước có khí nóng tỏa lên, tôi nghĩ đây chắc là suối nước nóng thiên nhiên rồi.
Tôi và Vương Thanh vừa xuất hiện đã thu hút được sự chú ý của mọi người.
Mọi người thấy chúng tôi đi tới, ai nấy đều rất kích động.
Tử U là người đầu tiên lên tiếng: “Đinh Phàm, anh tỉnh rồi?”
“Anh Đinh, tới đúng lúc lắm. Anh đã sắp ngủ được một ngày một đêm rồi, mau tới ăn chút thịt thỏ hoang đi!”
Vương Hổ vừa nói, vừa dùng một con dao nhỏ cắt thịt thỏ.
Lúc này tôi cũng rất đói, vì thế chỉ cười hì hì: “Vậy tôi không khách sáo nữa!”
Nói xong, tôi trực tiếp ngồi xuống bên cạnh lão Phong.
Trong tay lão Phong đang cầm mấy xiên xúc xích và ngô nướng.
Thấy tôi ngồi xuống, cậu ấy bình tĩnh nói:
“Không tồi, tối hôm qua bị tiêu hao nhiều thể lực đến vậy, thế mà chưa đầy 24 tiếng, đã như long tinh hổ mãnh rồi.”
(Long tinh hổ mãnh 龙精虎猛: Chỉ người có tinh thần và sức lực dồi dào, ý chí chiến đấu mạnh mẽ.)
Tôi hơi xấu hổ, tôi mà cũng được gọi là long tinh hổ mãnh sao?
Vì thế, tôi lắc đầu: “Không đâu, tôi vẫn cảm thấy rất mệt.”
“Muốn ăn ngô với xúc xích không?”
“...”
Tôi bắt đầu trò chuyện cùng lão Phong, mà khổ nỗi lão Phong luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng, cho dù tôi tìm đề tài nào cũng không khơi dậy nổi hứng thú của cậu ấy.
Nhìn xung quanh một lượt, tôi không nhìn thấy bóng dáng của Hồ Mỹ đâu.
Tôi liền hỏi: “Hồ Mỹ đi đâu rồi?”
Vừa dứt lời, Vương Phượng đứng ngay bên cạnh đã chỉ vào hồ nước nhỏ, nói: “Đang ngâm mình trong suối nước nóng đấy!”
Vừa nói, cô ấy vừa chỉ vào hồ nước nhỏ.
Tôi chỉ thấy một con hồ ly nhỏ màu đỏ đang nằm trên một khúc gỗ, lim dim ngủ trưa!
Thấy thế, tôi cũng chẳng quan tâm tới cô ấy nữa.
Tôi cũng thả lỏng một chút.
Tận hưởng một buổi chiều thư thái, thật là thoải mái đến mức không thể nói nên lời.
Phơi chút nắng, ăn chút đồ nướng, nói chuyện phiếm với mọi người, thật là chuyện vui của đời người.
Tuy nhiên trong lúc trò chuyện, đề tài của mọi người lại quay trở lại đám yêu đồ của tà giáo Nhật Nguyệt đã xuất hiện vào tối hôm qua.
Tên khốn Lăng Thiên kia cuối cùng đã biến thành dáng vẻ của một con ong sát thủ, điều này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người có mặt đêm qua.
Còn cả trùng độc của Linh Lan nữa.
Nếu hôm qua không có Hồ Tam Thái Gia ra tay, thì chỉ với bản lĩnh của mấy người chúng tôi, e là không ổn.
Trước không nói đến chuyện chúng tôi có thể đối phó với hai tên Thánh Tử và Thánh Nữ của tà giáo Nhật Nguyệt là Lăng Thiên cùng Thấm Tuyết hay không.
Chỉ riêng cô ả Linh Lan kia cũng khiến chúng tôi khó đối phó rồi.
Số lượng côn trùng có thể che trời lấp đất của cô ả, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng tê cả da đầu rồi, chứ đừng nói tới chuyện chống cự.
Nhưng cũng may, mọi chuyện đã qua, bây giờ chúng tôi đang cách xa nơi đó cả trăm dặm.
Đám yêu đồ tà giáo kia hẳn là không có được tung tích của chúng tôi.
Bởi vì mọi người cũng không gấp, hơn nữa lại trải qua mấy ngày vất vả và mệt nhọc, trên người chúng tôi cũng có những vết thương lớn nhỏ.
Vì vậy, mọi người đều không có ý định vội vã lên đường.
Chúng tôi quyết định nghỉ lại gần đây một ngày, chờ cơ thể được hồi phục thì mới đi tới Phượng Hoàng Cổ Trấn.
Lúc chạng vạng tối, tôi còn đi tắm suối nước nóng, thật sự rất tuyệt.
Đêm xuống, sau khi mọi người đã no bụng, ai nấy đều tìm một nơi để ngồi xuống, vận khí và tu luyện.
Linh khí ở nơi đây vô cùng dồi dào, rất thích hợp để vận khí và tu luyện.
Tôi không có tâm trạng tu luyện, nên buổi tối chỉ ngồi trên một tảng đá, chơi điện thoại.
Nhìn di động, thấy nhóm chat nhỏ đã im lặng nhiều ngày, cùng ảnh đại diện của Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh, trong lòng tôi lại cảm thấy có chút quái lạ.
Nhất là khi nhìn thấy ảnh đại diện của Dương Tuyết, tôi lại càng ưu sầu.
Tôi cũng không muốn làm cô ấy tổn thương, chỉ là mấy ngày này, có vẻ Dương Tuyết vẫn chưa thấy khá hơn.
Xét cho cùng, chúng tôi vẫn là bạn bè sống chết có nhau.
Tuy rằng tôi không hề có tình cảm nam nữ với cô ấy, nhưng giữa chúng tôi vẫn có tình bạn.
Đang lúc lòng tôi bộn bề suy nghĩ, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai tôi.
“Anh đang nghĩ gì thế?”
Vừa nghe lời này, tôi vội quay đầu lại theo bản năng.
Nhận ra người vừa nói chính là Tử U, thấy Tử U đi tới, tôi khẽ mỉm cười: “Không có gì.”
“Tôi vừa thấy, anh đang xem ảnh đại diện của Dương Tuyết sư muội!”
Trong lòng tôi xuất hiện một trận xấu hổ: “Không. Không, chắc là cô nhìn nhầm rồi đấy!”
Tử U cũng không muốn tranh luận về vấn đề này:
“Tuy rằng tôi không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi nhìn thấy Dương sư muội rời khỏi đỉnh Tử Tiêu, trông cô ấy có vẻ rất đau lòng, hai mắt còn đỏ lên!
Tôi nghĩ, chắc cũng có chút liên quan tới anh nhỉ?”
Trong lòng tôi vang lên một tiếng “Lộp bộp”, sao có thể không liên quan tới tôi chứ?