Tôi đã nhẫn tâm và làm tổn thương Dương Tuyết.
Thấy tôi im lặng, Tử U lại nói:
“Tuy rằng, tôi thật sự không biết giữa hai người đã có chuyện gì.
Nhưng con người anh thật sự rất tốt, còn có tinh thần trượng nghĩa nữa.”
Tôi cười khổ một tiếng:
“Tinh thần trượng nghĩa thì tôi chưa dám nhận, đây chỉ là trách nhiệm của một người trừ tà mà thôi!
Tôi chỉ hy vọng, thế giới này sẽ được yên bình hơn một chút.
Những người bình thường kia sẽ bớt đau khổ hơn một chút.
Rốt cuộc, con người sống trên đời này cũng chẳng dễ dàng gì…”
Tôi cảm thán, lại nhớ tới những gì mình đã trải qua khi tới âm phủ.
Mỗi một sinh linh, muốn trở thành sinh linh đứng đầu, nghĩa là con người, đều không hề dễ dàng.
Thậm chí còn khắc nghiệt đến mức cực đoan, nếu không có rất rất nhiều công đức, thì chẳng thể nào đầu thai làm người được.
Trong điều kiện khắc nghiệt như vậy, vất vả lắm mới được thành người, thế mà lại bị kẻ ác hay yêu đạo hại chết, bạn nói xem có đáng tức hay không?
Đương nhiên Tử U không biết trong lòng tôi đang nghĩ gì, liền tò mò hỏi một câu:
“Anh mới bao nhiêu tuổi chứ? Thế mà có thể ngộ ra đời người không hề dễ dàng?”
Tôi cười cười: “Chuyện này chẳng liên quan gì đến tuổi tác cả, nó có liên quan đến kinh nghiệm của tôi…”
“Kinh nghiệm? Sao trước đây không nghe anh kể, lần đầu tiên anh ra khỏi thành phố Thanh Thạch là khi nào?
Anh thì có bao nhiêu kinh nghiệm chứ? Khoác lác!”
Tử U ngồi nói chuyện phiếm với tôi, tôi chỉ cười “ha ha” chứ không giải thích.
Rất nhiều người sau khi chết, phải tốn mất mấy năm, thậm chí là mấy chục năm mới tới được thành Phong Đô.
Tới đó rồi, còn phải tiếp tục trải qua các cuộc phán xét khắt khe.
Có thể tồn tại, quả thực là không dễ dàng…
Nhưng nào ngờ, lúc này, lão Phong đã đột nhiên xuất hiện từ phía sau, cất giọng lạnh lùng:
“Nói ra có thể cô không tin được, nhưng tên nhóc này đã từng chết hụt mấy lần, đến cả Diêm Vương cậu ấy cũng gặp qua rồi…”
*****
Lão Phong đột nhiên lên tiếng, thu hút sự chú ý của tôi và Tử U đang ngồi nói chuyện phiếm.
Hai người chúng tôi đều quay đầu lại, phát hiện lão Phong đã đứng sau lưng chúng tôi từ khi nào, lúc này cậu ấy đang dựa vào một thân cây, nhàn nhã hút thuốc lá.
Tử U nhìn dáng vẻ lạnh lùng của lão Phong, đương nhiên không tin những lời cậu ấy nói là thật.
Chết hụt vài lần sao? Gặp qua Diêm Vương à?
Nếu đã được gặp Diêm Vương, tôi còn có thể quay trở về sao?
Tuy nhiên, những lời lão Phong nói đều là thật sự.
“Đừng khoác lác nữa! Nếu thật sự gặp được Diêm Vương, sao anh còn có thể trở về được chứ?”
Lão Phong không nói thêm câu thứ hai, tôi lại càng chẳng giải thích gì.
Lúc trước khi còn ở thành Uổng Tử, tôi không chỉ được gặp Biện Thành Vương, thậm chí còn được đứng nói chuyện với ngài ấy.
Nếu tôi nói ra, chỉ sợ sẽ doạ nhóc con nhà cô chết khiếp.
Đương nhiên, tôi vẫn chọn giữ bí mật.
Thấy hai người chúng tôi không nói gì, Tử U lại nói tiếp:
“Hai người các anh, có thể kể cho tôi nghe một chút về chuyện trảm yêu trừ ma trước đây của mình không?”
“Có gì hay mà kể chứ?”
Tôi không quá quan tâm tới câu hỏi của Tử U.
“Có đấy! Khi còn ở trong môn phái, rất nhiều lần tôi nhận nhiệm vụ của sư môn ra ngoài làm việc, hiếm khi ra ngoài một mình.
Hơn nữa, kể từ khi tôi quen các anh, liên tiếp gặp phải yêu đạo, lệ quỷ.
Trước khi, có khi quanh năm suốt tháng tôi cũng chẳng gặp được một, hai tên…”
Tử U tò mò hỏi, thế nhưng lại động đến tim đen của tôi và lão Phong.
Người khác tung hoành trong giang hồ, rất ít khi gặp được ác quỷ hung thần.
Nhưng từ khi tôi bắt đầu ra ngoài tới nay, liên tục gặp phải phiền toái.
Tôi đi tới chỗ nào cũng đều gặp phải chuyện xấu.
Thật trùng khớp với câu thơ kia của Thiên Cơ Tử: Phong quát loạn ti bất kiến đầu; Điên tam đảo tứ phạm ưu sầu.
(Gió thổi tơ rối không thấy đầu; Lộn xộn càng sầu thêm.)
Cuộc đời này của tôi đã được định sẵn là gập ghềnh, khó khăn.
Tôi không nói gì, lão Phong lại trực tiếp bổ cho tôi một nhát dao: “Chuyện này cô đừng nói tôi, người phạm tai tinh chính là cậu ta.”
Tử U nghe xong, liền bật cười thành tiếng, cảm thấy chúng tôi thật thú vị.
Cô ấy chuẩn bị hỏi tiếp nữa, nhưng đúng lúc này, lại xảy ra chuyện…
Ở phía xa trong rừng cây nọ, đột nhiên truyền tới những âm thanh hỗn loạn, rõ ràng là tiếng bước chân người.
Nghe đến đó, chúng tôi đều quay đầu nhìn về hướng rừng cây theo bản năng.
Sau đó, chúng tôi nghe thấy một tiếng nói thấp thoáng: “Mày, mày đừng tới đây, đừng tới đây...”
Trọng giọng điệu này còn mang theo sự hoảng sợ cực độ.
Sắc mặt của ba người chúng tôi đều lập tức trầm xuống, theo bản năng, cảm nhận được có người đang gặp nguy hiểm.
Ba người chúng tôi không hề có chút do dự nào, trực tiếp xoay người, sau đó liền chạy theo hướng âm thanh chuyền tới.
Nhưng ba người chúng tôi vừa chạy chưa được bao xa, thì đã nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên: “A!”
Âm thanh này không quá lớn, nhưng giữa núi rừng yên tĩnh như thế này, nghe vẫn rất đáng sợ.
Tôi tăng tốc chạy về phía trước, xông qua những bụi cây trước mặt.
Chỉ thấy cách đó không xa, có hai bóng người màu đen.
Trong đó, có một tên đang ôm chặt người còn lại mà điên cuồng cắn xé.
Người còn lại dường như đang giãy giụa, nhưng hoàn toàn vô ích.
“Ai đó?”
Tôi hô một tiếng, liền trực tiếp nhảy ra.
Lão Phong cùng Tử U cũng đuổi theo ngay phía sau.
Mà bóng người kia vừa thấy ba người chúng tôi xuất hiện, cũng ngẩng đầu lên.
Tôi lập tức phát hiện ra, bên trong chiếc áo khoác màu đen kia, có hai con ngươi màu xanh lục đậm đang phát sáng.