Con ngươi màu xanh lục đậm, đây rõ ràng không phải là mắt của người sống.
Trong lòng ba người chúng tôi lập tức căng thẳng, thầm nhủ không tốt rồi.
Tên kia, mười phần chắc chắn không phải là thứ gì tốt đẹp.
Mà tên mặc áo khoác đen thấy chúng tôi xông tới, cũng nhanh chóng lượt nhìn chúng tôi một lượt.
Sau đó, gã bỗng nhiên xoay người, rồi chạy vào khu rừng bên cạnh.
Khi chúng tôi đến vị trí mà gã vừa đứng, chỉ còn thấy một người đàn ông trung niên đang nằm trên mặt đất, trên cổ đầy máu tươi.
Người đàn ông mở to mắt, miệng cứ há ra rồi lại khép, hơi thở đứt quãng.
Mà trên cổ ông ta có dấu vết như bị thú hoang cắn xé.
“Yêu quái! Đuổi theo!”
Tôi gầm nhẹ một tiếng, sau đó trực tiếp đuổi theo tên kia.
Lão Phong và Tử U cũng nhanh chóng đuổi kịp tôi.
Chỉ trong nháy mắt, mấy người chúng tôi đã chạy được vào trong núi.
Tuy nhiên sau khi tiến vào trong núi, chúng tôi đã mất dấu tên yêu quái kia.
Chúng tôi tìm kiếm một hồi lâu cũng chẳng thấy gì.
Cuối cùng, không có cách nào khác, ba chúng tôi đành quay trở về theo con đường cũ.
Chỉ là khi chúng tôi quay trở lại chỗ cũ, đi tới chỗ người đàn ông trung niên vừa bị cắn chết kia, lại kinh ngạc phát hiện ra…
Người đàn ông trung niên vừa bị cắn chết lúc nãy, cũng đã biến mất từ lâu rồi.
Giống hệt như tên yêu quái vừa rồi, ông ta đã biến mất chẳng còn tăm hơi đâu nữa.
“Gặp quỷ rồi ư?” Tử U mở miệng.
Tôi cau mày: “Mau trở về, nhìn xem mọi người thế nào rồi!”
Hai người còn lại nghe tôi nói xong, trong lòng liền cả kinh.
Đây đã không phải là một chuyện bình thường, mà là có yêu nghiệt gây hoạ.
Chúng tôi cần lập tức quay trở về, để đảm bảo sự an toàn cho mọi người, cũng là để tìm ra đối sách.
Tốc độ của chúng tôi rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã quay trở về nơi mọi người cắm trại.
Lửa trại vẫn còn đang cháy, tạo ra những tiếng nổ lách tách nho nhỏ.
Những người còn lại đều đang ngồi xếp bằng xung quanh ngọn lửa, không chịu ảnh hưởng từ bên ngoài.
Tất cả bọn họ đều đang nhắm mắt vận khí, vận chuyển linh lực và chân khí trong người.
Bởi vì mọi người đều đang thiền định vận khí, cho nên ba người chúng tôi buộc phải đánh thức họ: “Tỉnh lại, mọi người tỉnh lại đi!”
Theo sau tiếng kêu của tôi, mọi người cũng lục tục tỉnh lại từ trong trạng thái thiền định.
Đến cả Hồ Mỹ đang nằm bên cạnh cũng mở mắt ra.
Lúc này, trên mặt Vương Thanh tràn đầy sự nghi hoặc.
“Anh Đinh, Anh Phong, Tử U đạo hữu, làm sao thế?”
“Sao nhìn mặt ba người lại có vẻ lo lắng như vậy?”
“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
“...”
Mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đang yên đang đẹp, tại sao sắc mặt của ba người chúng tôi lại khó coi như thế.
Tôi cũng không dám chậm trễ, vội vàng mở miệng, nói:
“Mới vừa rồi, chúng tôi đã gặp được một tên yêu quái, hơn nữa, gã còn vừa mới giết người xong!”
“Cái gì? Yêu quái?”
“Còn giết người?”
“Không thể nào! Sao trên đoạn đường này lại có yêu quái được chứ?”
“Yêu quái ở đâu, chúng ta đi đánh chết gã!”
“...”
Tử U nghe xong, bổ sung thêm một câu: “Chạy thoát rồi.”
“Chạy thoát rồi sao?”
“Là loại yêu quái gì, có lợi hại hay không?”
“...”
Mọi người đều rất quan tâm đến chuyện này, cứ anh một câu tôi một câu, không ngừng dò hỏi.
Tôi ra hiệu cho mọi người yên lặng trước, sau đó mới kể cho họ nghe những gì vừa mới xảy ra.
Mọi người đều kinh hãi, nhưng chẳng mấy ngạc nhiên khi nghe tôi kể tên yêu quái kia đã chạy trốn.
Rốt cuộc thì phần lớn yêu quái đều là thú hoang ở trong rừng, tốc độ di chuyển trong rừng núi phải nói là rất nhanh.
Hơn nữa, năng lực tiềm tàng của chúng cũng rất mạnh, nếu ba người chúng tôi muốn đuổi kịp chúng trong khu núi rừng này, thật đúng là rất khó khăn.
Nhưng điều khiến họ thấy khó hiểu là, rõ ràng người đàn ông trung niên kia đã bị cắn chết, vì sao còn có thể biến mất được chứ?”
Để tìm hiểu, mọi người đều chạy ra hướng sau núi.
Sau khi đến nơi mà người đàn ông trung niên kia đã tử vong, quả nhiên không phát hiện ra bất cứ thứ gì.
Một chút tung tích cũng chẳng có, Hồ Mỹ đã sử dụng tới khứu giác nhanh nhạy của mình, nhưng vẫn chẳng có phát hiện gì mới cả.
Hồ Mỹ còn nói, mùi vị ở đây cứ như đã bị bốc hơi vậy.
Ngoại trừ vị trí này, những nơi còn lại chẳng còn sót chút mùi hương gì.
Mọi người nghe thế thì hoàn toàn ngẩn người ra, không biết lần này chúng tôi đã gặp phải thứ gì.
Đột nhiên có yêu quái tấn công, xác chết lại biến mất.
Ở gần nơi này rốt cuộc đã tồn tại thứ gì?
Là loại yêu quái nào có thể sinh sống trong vùng rừng núi xinh đẹp này?
Bước kế tiếp, chúng tôi nên đi đâu đây?
Tiếp tục tiến về phía trước, hay là ở lại tìm ra ra nguyên nhân, bắt được tên quái vật kia?
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của mọi người đều xấu đi trông thấy.
Ai nấy đều lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Hôm nay vốn dĩ là một ngày vui vẻ, thế mà chỉ trong phút chốc, lại bị một bóng ma che lấp…
*****
Tất cả mọi người đều đứng yên tại chỗ, trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút ngưng trọng.
Yêu quái chạy thoát, thi thể cũng đã biến mất.
Vừa rồi khi chúng tôi rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Suy nghĩ một lát, Vương Tranh bỗng nhiên nói với chúng tôi: “Đinh đạo hữu, Phong đạo hữu, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
Lão Phong cau mày, không nói gì, tôi bèn mở miệng:
“Nơi này nhất định là có yêu quái xuất hiện, còn về phần đó là loại yêu quái gì thì tôi không rõ lắm.
Cho nên, tôi có đề nghị, chúng ta hãy tiếp tục tìm kiếm quanh khu vực này một phen.”