“Ừ, Đinh Phàm nói đúng đấy.
Chỉ cần chúng ta tìm kiếm cẩn thận, có khả năng, có thể tìm thấy chút dấu vết còn sót lại!”
Tử U cũng nói theo, cô ấy đồng ý với đề nghị của tôi.
Mọi người nghe tôi nói xong, cũng gật gật đầu.
Hiện tại, ngoại trừ cách này ra, dường như cũng chẳng còn có cách nào khác.
Mặc kệ thế nào, cũng không thể ngồi yên nhìn tình hình tiếp diễn như vậy được, phải không?
Nói thế nào thì mọi người ở đây cũng đều là đệ tử của chính phái, không thể để mặc yêu quái giết người trước mặt chúng tôi được.
Cứ để mặc gã chạy thoát như vậy, chuyện này chúng tôi không thể nhẫn nhịn được.
Nghĩ đến đây, mọi người bắt đầu chia thành năm nhóm nhỏ.
Hai người một nhóm, từ vị trí hiện tại chúng tôi đang đứng, bắt đầu tìm kiếm bốn phía xung quanh.
Làm vậy tuy rằng có hơi tốn thời gian, nhưng chỉ cần xung quanh thực sự có yêu quái hoành hành thì sẽ phát hiện ra.
Chúng tôi sẽ có thể tìm ra được manh mối, dù ít dù nhiều cũng được.
Chẳng mấy chốc, thành viên của các nhóm đã được chúng tôi chia xong.
Hiện tại tôi đang là người có tu vi cao nhất, nên tôi đã dẫn theo người có tu vi thấp nhất trong số sáu người Tấn Tiệp Môn, là Vương Phượng.
Lão Phong, Tử U và những người khác cũng lần lượt ghép nhóm với những đệ tử Tấn Tiệp Môn.
Phạm vi tìm kiếm của tôi và Vương Phượng là hướng tây của khu rừng.
Nhìn thời gian, bây giờ mới chỉ hơn 11 giờ tối một chút.
Cho nên, từ bây giờ tới lúc nửa đêm còn một khoảng thời gian rất dài.
Sau khi xác định các phương hướng và chi tiết trong kế hoạch, từng người trong số chúng tôi bắt đầu lên đường.
Vương Phượng còn nhỏ tuổi, cùng lắm mới chỉ tầm 18 – 19 tuổi, còn rất xinh đẹp đáng yêu.
Lúc này, cô ấy cẩn thận đi theo tôi: “Anh Đinh Phàm, anh nói xem, đó là loại yêu quái gì?”
Đột nhiên nghe Vương Phượng hỏi như thế, kèm với tên tôi còn thêm một từ “anh”, tôi có chút chưa kịp thích nghi.
Bèn lắc lắc đầu, hai mắt nhìn lướt qua mặt đất:
“Tôi không biết, đó là một đôi mắt màu xanh lục, nhất định không phải là mắt của người sống.”
“À! Vậy, anh Đinh Phàm, khi anh bắt yêu trừ ma, anh có thấy sợ hãi không?”
Vương Phượng lại hỏi tiếp.
Tôi có chút nghẹn lời, mẹ nó, bây giờ là lúc tìm kiếm manh mối của yêu quái, không phải lúc nói chuyện phiếm.
Nhưng ngoài miệng, tôi vẫn trả lời một câu: “Có đôi khi có, có đôi khi không!”
“À à, vậy anh Đinh Phàm...”
Kế tiếp, cô nàng Vương Phượng không những không thể giúp ích được gì.
Ngược lại, còn liên tục lải nhải, dong dài mấy chuyện lông gà vỏ tỏi bên tai tôi, toàn là những chuyện vô bổ.
Cuối cùng, tôi thật sự không chịu nổi nữa, phải nói thẳng với cô ấy: “Bây giờ đừng vội hỏi, chú ý xung quanh, phải cẩn thận.”
Giọng nói của tôi rõ ràng đã nghiêm túc hơn lúc nãy một chút, đồng thời cũng để lộ ra chút cảm xúc.
Vương Phượng cũng cảm nhận được, tôi đã bị mấy câu hỏi của cô ấy làm phiền.
Lúc này, cô nàng bày ra dáng vẻ đáng thương, tủi thân nói: “Vâng!”
Tôi cũng mặc kệ cô ấy, kỳ thật người tôi muốn ghép đội nhất chính là lão Phong.
Tên nhóc đó tuy không thích nói chuyện cho lắm, nhưng phương diện nào cũng rất mạnh.
Sau đó là Tử U, nhưng cuối cùng tôi lại đành ghép đội với bánh bao lắm chuyện này, đúng là có chút đau đầu.
Vương Phượng bị tôi cảnh cáo một câu, đã bớt nói rất nhiều.
Hai người chúng tôi còn mở Thiên Nhãn ra, không ngừng đi đi lại lại trong khu rừng rậm.
Không ngừng phân tích lá cây khô ở dưới chân, không khí xung quanh, …
Nếu có yêu quái, như vậy sẽ dễ dàng lưu lại yêu khí.
Chỉ cần chúng tôi tìm được một tia yêu khí, sẽ dễ dàng tìm ra được tên yêu quái kia.
Nhưng chúng tôi đã tìm kiếm ở nơi này suốt một thời gian dài, đã sắp tới 1 giờ sáng rồi, mà vẫn chưa phát hiện được thứ gì.
Tôi thấy Vương Phượng cũng có chút mệt mỏi, liền bảo cô ấy nghỉ ngơi ở bên cạnh một lát.
Vương Phượng nghe xong, vô cùng phấn khích: “Thật tốt quá, chân tôi đã mỏi nhừ rồi!”
Vương Phượng trực tiếp ngồi lên trên một gốc cây khô, trông dáng vẻ thực sự mệt mỏi.
Tôi khoanh tay, quan sát bốn phía xung quanh.
Nơi này ngoại trừ rừng rậm ra, thực sự chẳng có thêm thứ gì.
Hít mấy hơi thật sâu, tôi bèn lấy di động ra, tín hiệu khá kém, nhưng vẫn có thể kết nối với Internet.
Tôi là người đầu tiên gửi tin nhắn vào trong nhóm chat cho những người khác: “Mọi người có phát hiện mới gì không?”
Chỉ trong chốc lát, Vương Thanh, Tử U và những người khác đều lục tục trả lời lại.
Chẳng ai có manh mối gì cả, ngay cả một chút bất thường cũng chẳng phát hiện ra.
Nhìn thấy tin nhắn trả lời của mọi người, sắc mặt của tôi đã hơi hơi trầm xuống.
Điều này liệu có phải có nghĩa là, tên yêu quái kia chỉ là khách qua đường?
Gã cũng không sinh sống tại nơi này, sau khi bị chúng tôi phát hiện ra, gã đã bỏ trốn mất dạng từ lâu rồi ư?
Tôi vừa nghĩ đến đó, Vương Phượng ở bên cạnh đã nói với tôi:
“Anh Đinh Phàm, em thấy tên yêu quái kia đã bỏ chạy từ lâu rồi.
Nếu gã ở gần đây, hẳn là chúng ta đã sớm cảm nhận được yêu khí rồi.
Anh xem đi, hiện tại chúng ta chẳng cảm nhận được gì cả, em nghĩ có tìm tiếp cũng chẳng tìm được gì đâu.”
Nghe Vương Phượng nói như vậy, tôi thở dài trong vô thức.
Xem ra, đêm nay chúng tôi cũng chỉ đành bỏ cuộc như vậy rồi.
Tiếp đó, tôi chuẩn bị tắt di động của mình, sau đó cất vào trong túi.
Tuy nhiên, ngay lúc này…
Một giọt chất lỏng màu đỏ sậm rơi trên màn hình di động của tôi, tạo ra tiếng “tí tách”.
Thông qua ánh đèn của màn hình di động, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng đó là thứ gì.