Giọt chất lỏng có màu đỏ sậm này, rõ ràng chính là một giọt máu.
Trong lòng tôi vang lên một tiếng “Lộp bộp”, sao ở nơi thế này lại có máu tươi?
Hơn nữa, nó còn nhỏ từ trên đỉnh đầu tôi xuống?
Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Nhưng chỉ vừa ngẩng lên, thông qua Thiên Nhãn, tôi có thể nhìn xuyên qua những cành lá rậm rạp.
Tôi kinh ngạc phát hiện ra, ở trên đỉnh đầu của mình có một cái kén rất lớn.
Ở dưới đáy cái kén này chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi.
Giọt máu kia chính xác là nhỏ giọt từ trên chiếc kén này.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của tôi lập tức thay đổi.
Tôi vội vàng lên tiếng: “Đó là cái gì?”
Vương Phượng ngồi một bên thấy tôi nhìn chằm chằm lên trên, lại còn chợt nói ra một câu như thế, thì cũng tò mò chạy qua nhìn thử.
Tuy nhiên vị trí cô ấy đứng không được tốt lắm, cho nên không thể nhìn thấy được chiếc kén trên đầu tôi.
Cô ấy nghi ngờ mà tiến lại gần chỗ tôi đang đứng: “Anh Đinh Phàm, anh đã nhìn thấy cái gì vậy?”
Lúc cô ấy vừa dứt lời, cũng là lúc đi tới bên cạnh tôi.
Kết quả, cô ấy vừa nhìn thấy chiếc kén khổng lồ kia thì cũng ngẩn người ra.
Một cái kén tằm khổng lồ, tầm cỡ một người trưởng thành, đang treo lủng lẳng ở trên đỉnh đầu của chúng tôi.
Chỉ là do bị cành lá rậm rạp che khuất, cho nên không dễ nhìn thấy ra mà thôi.
Nếu không có giọt máu tươi kia nhỏ xuống, lại vừa khéo rơi đúng trên màn hình di động của tôi, quả thật tôi sẽ không thể phát hiện ra thứ này.
“Tằm, kén tằm ư?” Vương Phượng có chút kinh ngạc, hỏi.
Tôi nhíu nhíu mày: “Cái này, chỉ sợ là kén người…”
“Kén người?” Vương Phượng hồ nghi mở miệng.
Mà tôi đã không còn chần chờ, vội trèo lên một cái cây bên cạnh.
Kết quả, sau khi tôi trèo lên cây rồi mới phát hiện ra, ở nơi này không chỉ có một chiếc kén người.
Trong tán cây rậm kia, ít nhất phải có tới 30 chiếc kén như vậy.
Tất cả bọn chúng đều bị treo ngược trên tán cây, bị tầng tầng lớp lớp bụi cây che đậy, cho nên gần như rất khó nhìn thấy.
Tôi run rẩy rút Linh Đao ra, đặt cạnh một chiếc kén màu trắng, rồi rạch nhẹ một đường.
Sau một đường rạch này, bên trong chiếc kén quả nhiên lộ ra một người.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của người này, đúng là người đàn ông trung niên đã bị cắn chết ở trước mặt chúng tôi lúc nãy.
Tuy nhiên lúc này, ông ta đã tắc thở từ lâu rồi.
Toàn thân ông ta đều bị những sợi tơ mỏng kia bao quanh, cứ lẳng lặng bị treo giữa không trung…
*****
Nhìn thấy một màn này trước mắt, tôi thấy gai cả người.
Trên tán cây kia có khoảng 30 chiếc kén như vậy.
Tuy rằng tôi không biết vì sao bọn họ lại bị treo ở chỗ này.
Nhưng đây rõ ràng không phải là những gì người bình thường có thể làm, có khả năng, đó là do tên yêu quái mắt màu xanh lục mà chúng tôi đã nhìn thấy trước đó làm ra.
Nghĩ đến đây, tôi trực tiếp nói vọng xuống với Vương Phương đứng bên dưới:
“Vương Phượng, mau gọi mọi người tụ họp lại đây.
Nói rằng đã phát hiện ra hang ổ của yêu quái!”
Vương Phượng cũng đã nhìn thấy loáng thoáng tình huống ở trên cây, sắc mắt khẽ thay đổi.
Lúc này, cô ấy cũng không dám chậm chễ.
Vội vàng lấy di động ra, rồi gửi một tin nhắn thoại vào trong nhóm chat: “Mọi người mau tới đây. Tôi và Đinh Phàm đã phát hiện ra hang ổ của yêu quái…”
Nói xong câu đầu tiên, Vương Phượng chuẩn bị gửi thêm một tin nhắn thoại thứ hai.
Nhưng lúc này, tôi lại bỗng nhiên nhận ra, có một bóng người màu đen nhanh chóng tiếp cận Vương Phượng.
Mà Vương Phượng lại hồn nhiên không hay biết gì.
Bước chân của bóng người kia nhẹ nhàng uyển chuyển, tốc độ lại cực nhanh.
Dù gã di chuyển nhanh ở trong rừng rậm, thế mà lại chẳng tạo ra âm thanh nào.
Thấy người tới không có ý tốt, tôi thầm nghĩ không ổn.
Bèn lập tức hét lên: “Cẩn thận!”
Nói xong, tôi vận chuyển đạo khí toàn thân, lập tức nhảy từ trên chạc cây cao gần 10m xuống đất.
Linh Đao trong tay tôi chĩa thẳng về phía chiếc bóng màu đen kia.
Cái bóng đen kia cũng đột nhiên tăng tốc.
Trong miệng gã phát ra một tiếng gầm nhẹ như tiếng gầm của thú hoang, đột nhiên nhào về hướng của Vương Phượng.
Vương Phượng hơi ngẩn người ra, vô thức quay đầu lại nhìn.
Kết quả, cô ấy vừa mới quay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy một tên quái vật khoác áo choàng đen, hai mắt tỏa ra ánh sáng xanh lục, đang nhào về phía mình.
Trong lòng Vương Phượng quýnh lên, bước chân vội lùi lại phía sau.
Nhưng vì không cẩn thận, “bịch” một tiếng, Vương Phượng ngã trên mặt đất.
Mà tên quái vật kia đã tung người nhảy lên không trung, trực tiếp nhào vào Vương Phượng.
Cả người Vương Phượng phát lạnh, cảm nhận được hơi thở của tử vong đang ập tới, trong lòng cô ấy đã sợ hãi tới cực điểm.
Nhưng cũng may, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc như thế này, tôi đã đột nhiên nhảy từ trên cao xuống.
Thanh Linh Đao trong tay tôi nhắm ngay vào sau lưng tên kia, trực tiếp đâm xuống.
“Đi chết đi!”
Trong miệng tôi phát ra một tiếng gầm nhẹ, tên kia lập tức bị tôi đâm thẳng vào lưng, ngã trên mặt đất.
Vương Phượng nhìn thấy cảnh ấy, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt đi, nhưng cũng cảm thấy may mắn.
Vào thời khắc mấu chốt, vẫn là tôi đã ra tay cứu cô ấy.
Nếu không, cô ấy đã có thể bị con quái vật này đả thương.
Quay lại nhìn tên quái vật đã bị tôi ấn ngã xuống đất kia, tôi đã nhảy từ trên cao xuống và đâm cho tên kia một nhát vào sau lưng.
Cho dù là tên kia còn chưa chết, thì e là xương cốt của gã cũng đã bị gãy.
Tên kia giãy giụa dưới người tôi vài cái, sau đó không có động tĩnh gì nữa.