Cô ấy vừa dứt lời, lão Phong đã lâu chưa nhả ra một lời ngọc lúc này cũng chịu thốt ra một câu:
“Đâu chỉ là sự thật, ba người chúng tôi, cùng mấy người bạn khác trong Đạo môn, tối hôm trước còn suýt nữa phải bỏ mạng lại trong rừng già!”
“Ừ, đây là sự thật.
Ả Nhện Quỷ kia cực kỳ lợi hại, hơn nữa, ả còn có thể mê hoặc tâm trí của con người!”
Lúc này, Hồ Mỹ cũng chen vào một câu, chứng minh mọi chuyện là thật.
Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Ngô Huệ Huệ ngồi bên nghe xong, kinh ngạc che miệng lại.
Tuy rằng cô ấy biết chúng tôi đang làm gì, nhưng lại không ngờ tới, lầm này chúng tôi phải đối mặt với nguy hiểm như vậy.
Đã có mấy chục người chết, còn có thêm hàng chục con yêu quái nữa.
Thậm chí cô ấy còn không dám tưởng tượng, chúng tôi đã đối mặt với loại quái vật ăn thịt người không nhả xương đó như thế nào.
Rốt cuộc, đây cũng không phải là đang đóng phim điện ảnh.
Mấy người chúng tôi thực sự có bản lĩnh, và cũng đang tung hoành trên con đường sinh tử thật sự.
Sau khi Từ Lâm Tĩnh cùng Dương Tuyết sửng sốt mất một lúc, tôi mới lại nghe Dương Tuyết nói:
“Đinh Phàm, vậy anh kể lại chi tiết, đầu đuôi mọi chuyện xem nào?
Yêu quái kia, hiện tại đang ở nơi nào?”
Dương Tuyết đã vứt bỏ “gút mắt tình cảm” trước đó, bắt đầu nhìn thẳng vào sự việc quan trọng trước mặt.
Tôi cũng không băn khoăn nữa, trực tiếp kể hết ra chuyện về ả nhện mẹ kia.
Tuy nhiên, sau khi kể xong, tôi có nhắc tới việc ả ta tự xưng là yêu quái của tộc Nhện Quỷ. Lúc ấy, sắc mặt của Từ Lâm Tĩnh lại bỗng thay đổi.
Cô ấy vội vàng hỏi lại: “Anh nói cái gì? Tộc Nhện Quỷ sao?”
Tôi gật đầu:
“Không sai, là tộc Nhện Quỷ. Ả ta nói như vậy, còn cả sáu vị đạo hữu của Tấn Tiệp Môn cũng nói như thế!”
“Trời ơi! Thực sự có tộc Nhện Quỷ tồn tại trên thế giới này sao?”
Từ Lâm Tĩnh cảm thán, có vẻ vô cùng kinh ngạc.
Lão Phong ở bên thấy thế, liền hỏi một câu: “Từ Lâm Tĩnh, cô biết về chủng tộc này ư?”
Từ Lâm Tĩnh đã bỏ qua hiềm khích trước đó, bắt đầu trầm tư trước tình hình hiện tại.
Lúc này, cô ấy khẽ gật đầu, sau đó nói:
“Khi còn ở trong môn phái, tôi có nhìn thấy ghi chép về yêu tộc này trong một cuối sách cổ. Trong đó có nói, yêu tộc này không phải sản phẩm của thế giới chúng ta, mà là tới từ dị giới, là phần còn lại của thế giới…”
Trước đó tôi cũng từng nghe Vương Phượng của Tấn Tiệp Môn nói qua, loài Nhện Quỷ này tới từ dị giới.
Nhưng lúc ấy tôi không để tâm tới lời này, tôi chỉ cho rằng giống loài này cũng là một loài yêu ma mà thôi.
Nhưng hiện tại, chuyện này cũng được Từ Lâm Tĩnh xác nhận lại, mà nó còn được ghi lại trong sách cổ của phái Mao Sơn.
Như vậy, chuyện này phải chắc chắn đến tám, chính phần rồi.
Phải biết rằng, sự hiểu biết của Từ Lâm Tĩnh đối với Đạo môn rất thâm sau, đã vượt xa mấy người chúng tôi.
Lúc trước, khi tôi phải xuống Âm phủ, Từ Lâm Tĩnh còn giúp tôi đưa ra mấy phương án, nếu không có mấy phương án đó, lúc đi qua núi Kim Kê, đồi Ác Cẩu, thôn Dã quỷ gì gì đó, tôi thật không biết phải vượt qua như thế nào.
Hiện tại, thấy cô ấy đã xác định, tôi vội vàng truy hỏi:
“Phần còn lại của thế giới? Chẳng lẽ Nhện Quỷ tới từ âm phủ?”
Theo những gì tôi biết, thế giới này chỉ có ba giới: thiên, địa, nhân.
(Theo thuyết của Đạo giáo, có ba giới khác nhau, đó là: Thiên giới (cõi trời), Địa giới (âm phủ) và Nhân giới (cõi người). Quan niệm này khác hoàn toàn với quan niệm Tam giới trong Phật giáo, gồm: Dục giới, Sắc giới và Vô sắc giới.)
Thiên giới sao? Tôi nghĩ điều đó là không thể, sao lại có yêu quái từ trên trời xuống nhân giới tác quái được chứ?
Cho nên, tôi nghi ngờ rằng ả yêu quái này chạy ra từ âm phủ.
Nhưng không ngờ tới là, Từ Lâm Tĩnh sau khi nghe xong lại lắc đầu: “Không phải âm phủ…”
“Không phải âm phủ? Chẳng lẽ, chẳng lẽ là Thiên giới?”
Hồ Mỹ đột nhiên thốt lên một câu đầy kinh ngạc.
Nhưng Từ Lâm Tĩnh vẫn lắc đầu như cũ, sau đó nghiêm túc nói:
“Trong sách cổ của phái tôi, có ghi lại, tộc Nhện Quỷ tới từ một nơi được gọi là Hư Vọng…”
“Vùng đất Hư Vọng sao?”
Tôi cùng lão Phong và những người khác đều ngây ra, đó là nơi nào, sao chúng tôi chưa từng nghe qua!
Nhưng nào ngờ, Dương Tuyết ngồi một bên lúc này lại đột nhiên hỏi một câu:
“Có phải cô muốn nói tới Lục vực hay không?”
******
Đột nhiên nghe thấy Dương Tuyết nói như vậy, phần số người có mặt ở đây đều nhìn về phía cô ấy, lúc này trên mặt ai nấy cũng lộ ra sự nghi hoặc.
Lục vực? Đó là cái gì?
Còn tôi sau khi nghe được hai chữ “Lục vực”, trong lòng lại vang lên một tiếng “lộp bộp”.
Lục vực, đây không phải là văn tự được khắc trên vảy của Kỳ Lân tiền bối hay sao?
Bên trong chiếc vảy ấy, có khắc những văn tự cổ xưa, tôi và sư phụ chỉ có thể đọc được ba từ trong số ấy.
Lần lượt là “Thánh chiến, Lục vực, Kỳ Lân”, những chữ còn lại, gần như thầy trò chúng tôi không thể đọc được vì nó đã quá cổ xưa.
Tôi cũng không có cơ hội để đi tìm người giải nghĩa chúng.
Bây giờ, lại một lần nữa nghe được hai chữ “Lục vực”, lòng tôi chợt căng thẳng, gắt gao nhìn Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh không chớp mắt.
Tuy tôi đã từng nghe qua từ này, nhưng căn bản tôi không biết Lục vực đại diện cho thứ gì.
Lúc này, chỉ thấy Từ Lâm Tĩnh gật đầu:
“Không sai, nơi được gọi là Hư Vọng, chính là ám chỉ Lục vực.
Nếu ả nhện mẹ kia thực sự đến từ Lục vực, vậy thì rắc rối lớn rồi đấy!