Nghe được tiền bối nói như vậy, trong lòng tôi đã chấn động.
Thứ tôi đang thiếu chính là sức mạnh, thứ tôi khao khát chính là đạo hạnh.
Mà kẻ thù của tôi lại rất mạnh mẽ, Nhật Nguyệt, Mắt Quỷ, … nếu không có tu vi mạnh mẽ, tôi sẽ không thể báo thù cho sư phụ mình và Độc đạo trưởng.
Cho nên, tôi cần có tu vi cường đại.
Tiền bối nói, nếu tu luyện ở đây sẽ có thể trợ giúp rất lớn cho việc tu luyện của tôi sau này, làm sao tôi có thể không động tâm bởi điều này đây?
Tôi không nói nhảm nữa, trực tiếp chắp tay, nói với tiền bối ở phía trên vòm trời:
“Cảm ơn tiền bối đã chỉ điểm, vãn bối sẽ lập tức tu luyện tại đây!”
“Ừ! Cố lên!”
Nói xong, thân người của Kỳ Lân tiền bối lại ẩn vào trong mây.
Còn tôi cũng trực tiếp ngồi xuống bệ đá, khoanh chân lại, bắt đầu điều khí tức trên người.
Nhưng luyện tập ở nơi này, tôi cảm giác rất kỳ lạ, khí tức ở đây cũng rất kỳ lạ, dù sao thì tôi cũng cảm thấy khó thích ứng trên nhiều phương diện.
Cũng không biết đã qua bao lâu, tôi đột nhiên cảm thấy khó chịu, cảm giác chóng mặt và buồn nôn.
Cùng lúc đó, Kỳ Lân tiền bối ở phía trên bầu trời lại lên tiếng:
“Được rồi, hôm nay đã đến giới hạn, cậu cần phải trở về!”
Nói xong, một luồng khí được thổi từ trên trời xuống.
Luồng khí này đột nhiên thổi tới làm tôi thấy choáng váng.
Ngay sau đó, toàn bộ cơ thể tôi đều rơi vào bóng tối.
Mọi thứ xung quanh tôi đều đã biến mất, bóng tối bao trùm lấy khắp người tôi.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy trời đã sáng rồi.
Tôi lập tức nhảy ra khỏi giường, và nhìn vào cánh tay của mình.
Chỉ cảm thấy cả người của mình tràn đầy năng lượng, tràn đầy sức mạnh và tỉnh táo hẳn lên.
Tất cả mệt mỏi trước đó mà tôi cảm nhận được khi ở trong vực tinh thần của Kỳ Lân tiền bối, nháy mắt đã biến mất hoàn toàn.
Hơn nữa, tôi cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái và vô cùng tỉnh táo.
“Chẳng lẽ đây là trạng thái sau khi tu luyện nguyên thần sao?”
Tôi lẩm bẩm, cảm giác chỉ sau một đêm tu luyện, thế mà bản thân mình lại đạt tới một đỉnh cao khác về trạng thái tinh thần.
Nhưng cùng lúc đó, tiếng của lão Phong truyền tới từ trong nhà vệ sinh:
“Trạng thái gì thế, thằng nhóc nhà cậu lại mơ thấy ác mộng rồi à?”
Nghe Lão Phong nói chuyện, lúc này tôi mới lấy lại bình tĩnh.
Nhìn về phía lão Phong, cậu ấy đang cầm bàn chải đánh răng, trong miệng đầy bọt.
“À! Không, không…”
Tiền bối đã nói từ đầu rồi, sự tồn tại của ông ấy tuyệt đối không được để lộ cho người thứ hai biết.
Bởi vì, sự tồn tại của Kỳ Lân tiền bối quá khác biệt và bất khả chiến bại.
Hơn nữa, những gì ẩn phía sau tiền bối và những gì ông ấy từng trải qua, là điều mà chúng tôi chưa từng nhìn thấy.
Bản thể của tiền bối đã bị đánh nát, từ đó có thể thấy được ông ấy đã phải đối mặt với một lực lượng cường đại như thế nào.
Tôi không biết trong thời đại mạt pháp này, người mạnh mẽ như vậy có còn tồn tại hay không.
Liệu kẻ thù của ông ấy có còn trên đời này hay không?
Nhưng để đề phòng tai vách mạch rừng, sự tồn tại của tiền bối vẫn sẽ là bí mật trong lòng tôi.
“Ồ! Vậy thì cậu nhanh lên, vừa rồi Từ Lâm Tĩnh có nói, hôm nay chúng ta sẽ đi trèo núi ở ngoại ô thành Phượng Hoàng, thả lỏng tâm trạng một chút.”
Nghe đến đó, tôi đáp lại một tiếng “Ừ”, sau đó liền rời khỏi giường.
Hôm nay tâm tình của tôi rất tốt, cả người đều rất thoải mái.
Đánh răng rửa mặt xong, tôi đi xuống tầng ăn sáng.
Bởi vì mọi người đều đã nhận được thông báo trên nhóm chat, cho nên sau khi ăn sáng xong, mọi người đều tụ tập lại.
Hôm nay, nhìn Dương Tuyết cũng chẳng có vẻ gì khác biệt cả.
Giữa mọi người, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
Lúc này, chỉ nghe Từ Lâm Tĩnh nói:
“Ở ngoài thành Phượng Hoàng có một ngọn núi tên là Phượng Hoàng, tôi nghe nói phong cảnh ở đó không tồi.”
“Ha ha ha, tôi đã muốn tới nơi đó từ lâu rồi!” Vương Thanh mở miệng.
“Đúng vậy! Tôi cũng muốn tới đó! Không nghĩ rằng Từ Lâm Tĩnh đạo hữu sẽ nói ra trước tôi đâu!” Vương Hổ cũng nói một tiếng.
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi đã đặt xe trước rồi, chúng ta đi thôi!” Vương Xích thúc giục.
Nghe đến đó, mọi người cũng không ở lại khách sạn mà bắt đầu tiến về phía trước.
Sau đó, chiếc xe được đặt từ trước đã xuất hiện.
Bao gồm cả Hồ Mỹ thì chúng tôi có cả thảy 12 người, chia thành ba chiếc xe.
Vốn ban đầu tôi, Hồ Mỹ, lão Phong và Tử U định ngồi chung một chiếc xe.
Kết quả, chúng tôi vừa mới lên xe, Từ Lâm Tĩnh đã đứng chặn trước đầu xe và nói với lão Phong:
“Phong Tuyết Hàn, anh sang chiếc xe bên cạnh đi. Để tôi ngồi trên xe này!”
Nói xong, Từ Lâm Tĩnh còn nhìn lướt qua Tử U ngồi ở bên cạnh.
Ý tứ của cô nàng này rất rõ ràng, Tử U muốn ngồi cùng với tôi, không có cửa đâu.
Tử U thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu rời đi.
Lão Phong cũng bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi!”
Nói xong, cậu ấy cũng đi sang chiếc xe bên cạnh.
Nhưng tôi thì bị chặn ở cửa.
Sau đó, liền nghe Dương Tuyết nói với tôi: “Đi vào!”
Nhìn dáng vẻ cảnh cáo của Dương Tuyết, da mặt tôi không khỏi giật liên hồi, vội nhìn về phía lão Phong.
Mặc dù lão Phong quay lưng về phía tôi, nhưng dường như cậu ấy cũng biết tôi đang nhìn về phía mình.
Vậy mà thằng nhãi này dám nói ra một câu: “Tự cầu phúc cho mình đi.”
Nói rồi, thằng nhãi kia trực tiếp bước lên một chiếc xe khác.
Về phần tôi, đã trực tiếp bị đẩy thẳng vào trong xe.