Sau đó, tôi buộc phải ngồi kẹp giữa Từ Lâm Tĩnh cùng Dương Tuyết, Hồ Mỹ ngồi ở ghế phụ.
Tôi ngồi giữa hai cô gái, cảm giác chẳng khác nào tù nhân cả, cả người cứ thấy không được thoải mái.
Lúc này, Từ Lâm Tĩnh lại thình lình nói ra một câu:
“Đinh Phàm, chú muốn tôi gọi là tra nam họ Đinh hay là chú Đinh đây?”
Nghe Từ Lâm Tĩnh hỏi thế, tôi thấy lòng mình như có gió lạnh thổi qua:
“Cái đó, Từ Lâm Tĩnh, cô cứ gọi thẳng tên của tôi là được rồi.”
“Không được, chú phải chọn một trong hai cái.”
Người tài xế ngồi phía trước nghe được câu này, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
Thông qua kính chiếu hậu, tài xế phát hiện ra tôi đang bị kẹp giữa hai người đẹp.
Vừa bị bắt chọn, vừa tái xanh cả mặt. Anh ta còn tưởng rằng tôi đang bị bắt chọn một trong hai cô gái kia làm bạn gái.
Anh ta đã 30 tuổi rồi, trước đó còn phải lòng một người phụ nữ đanh đá như khủng long bạo chúa, thế mà con mẹ nó còn bị cự tuyệt.
Hiện tại, cậu nhóc ngồi ở phía sau này được ngồi giữa hai cô gái xinh đẹp, trên ghế phụ còn có thêm một người đẹp nữa, tất cả đều đang nhìn cậu nhóc này “như hổ rình mồi”, còn bắt cậu ấy lựa chọn ư?
Ý là gì, khẳng định là ba cô bé này đều đã thích tôi rồi, hiện tại tôi buộc phải chọn một trong ba.
Tài xế lái xe ghen tị tới muốn chết rồi, cậu nhóc kia nhìn qua cũng chẳng có gì đặc biệt, thế mà được mấy cô người đẹp cùng yêu thích…
Nhưng tôi lại đột nhiên nói ra một câu: “Không chọn có được hay không?”
“Không được, cần phải chọn một cái…”
Tài xế taxi tiếp tục cạn lời, thật muốn dùng một chùy đập chết tôi.
Trong miệng anh ta lại đột nhiên nhảy ra một câu: “Cái đó, mấy người đẹp, các cô thấy tôi có được không.
Tôi thấy người anh em này chưa chắc đã chọn được một trong ba đâu, nếu không thì lấy tôi bù vào thêm cũng được?”
******
Tài xế taxi đột nhiên thốt ra một câu như vậy, khiến cho tất cả mọi người chúng tôi đều trợn tròn mắt mà nhìn anh ta.
Một câu này khiến cho bầu không khí lại càng thêm xấu hổ hơn. Người ta bảo tôi chọn tên, con mẹ nó nhà anh lại cho rằng tôi chọn người đẹp đấy à?
Kết quả, ba cô gái ngồi trên xe đều trợn mắt với người tài xế, đồng thanh mắng: “Cút!”
Người tài xế taxi run lên một chút, trong lòng thầm kêu: Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Nhưng lúc này, tôi lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nào ngờ, Dương Tuyết lại liếc nhìn tôi, thấy vẻ mặt tôi có vẻ khẩn trương, khoé miệng cô ấy cong lên tạo thành một nụ cười mỉm.
“Bảo anh chọn một cái tên, vậy mà lại khó như vậy sao?”
Vẻ mặt tôi lộ rõ sự xấu hổ, không nói gì cả.
Dương Tuyết trợn mắt nhìn tôi, rồi nói tiếp:
“Được rồi, không bắt anh chọn nữa.
Tĩnh Tĩnh, về sau cũng đừng gọi anh ấy là tra nam họ Đinh.”
Từ Lâm Tĩnh nghe được lời này, lại liếc sang nhìn thấy dáng vẻ nơm nớp của tôi, thì mới lên tiếng: “Thôi được rồi!
Nhưng mà chú Đinh, chị Dương Tuyết thực sự rất nghiêm túc với chú đấy.
Tốt nhất là chú nghĩ cho kỹ vào, nếu không…”
Nói tới đây, đôi tay của Từ Lâm Tĩnh thế mà lại làm thành động tác cắt kéo, rồi lạnh lùng lướt nhìn tôi.
Mẹ nó, chỉ một cái liếc mắt này thực sự đã khiến toàn thân tôi ớn lạnh.
Phụ nữ ấy à, quả thực là một loài sinh vật rất khó nắm bắt.
Tôi cười ngượng nghịu, vẫn không mở miệng ra nói gì.
Tuy nhiên, Từ Lâm Tĩnh lại bỗng nhiên lấy di động ra, nói: “Chú Đinh, biết điều một chút, mau kéo rank cho tôi đi.”
Tôi ngồi ở giữa hai cô gái, vốn dĩ đã cảm thấy không thoải mái.
Bây giờ nghe được lời này, tôi lại càng không thể nào từ chối được.
Cuối cùng, tôi chỉ có thể gật đầu đồng ý một cách bị động.
Tiếp theo, ba người chúng tôi lấy điện thoại di động ra và bắt đầu chơi game.
Không khí trong xe không còn ngượng ngùng nữa, mà chỉ nghe thấy tiếng kêu gào của Từ Lâm Tĩnh.
“Chú Đinh, mau bảo vệ tôi…”
“Cô Nhi Dã, bắt tên này, bắt tên này…”
“Khiêu Khiêu Hổ đang phá tháp…”
“Giết gã, mau giết gã đi!”
Giữa những lời phàn nàn và la hét đó, tất cả những xích mích trước đó của chúng tôi dường như được xóa bỏ từng chút một.
Chúng tôi dường như đã trở lại như lúc ban đầu.
Nhưng chỉ có Dương Tuyết và tôi biết, trong lòng chúng tôi luôn có một cảm xúc đặc biệt nhưng vô cùng xấu hổ…
Thành Phượng Hoàng cách núi Phượng Hoàng cũng không quá xa, chúng tôi chơi ba ván game liên tiếp đã tới được chân núi Phượng Hoàng rồi.
Sau khi xuống xe, tôi thấy dòng người không ngừng đổ về đây.
Phong cảnh ở núi Phượng Hoàng cũng rất đẹp.
Núi xanh sừng sững, thông tùng đón khách.
Lúc này chúng tôi đã tập hợp lại với nhau, sau khi trò chuyện vài câu thì bắt đầu đi bộ lên đỉnh núi.
Mấy cô gái thì vừa đi vừa chụp ảnh.
Tôi và lão Phong đi phía sau, lúc này lão Phong đang sóng vai cùng với tôi.
Cậu ấy đột nhiên hỏi tôi một câu: “Chuyến hành trình này thế nào?”
Nghe lão Phong hỏi như vậy, tôi không nhịn được mà lộ ra nụ cười khổ.
“Quá khó khăn, nhưng có lẽ mâu thuẫn của chúng tôi đã được hóa giải, hoặc cũng có lẽ mâu thuẫn lại trở nên lớn hơn!”
Lão Phong khó hiểu, liếc mắt nhìn tôi: “Lớn hơn nữa?”
Tôi thở sâu, không trả lời.
Bởi vì tối hôm qua Dương Tuyết đã nói, cô ấy muốn cạnh tranh với Mộ Dung Ngôn.
Tôi không biết Dương Tuyết đã bình thường trở lại hay chưa, hay vẫn còn đang cố chấp…
Lão Phong thấy tôi có vẻ không muốn nói nữa, cậu ấy cũng không tiếp tục truy hỏi.
Chỉ khuyên nhủ: “Cậu cũng không dễ dàng gì. Tuy nhiên, Dương Tuyết này cũng thật cố chấp…”
Nói xong, cậu ấy thờ ơ mà đi thẳng về phía trước.