Nhìn theo bóng dáng của lão Phong, tôi lại thở dài.
Cảm giác như tình yêu của mấy cô gái này, thật con mẹ nó còn khó hơn cả việc bắt yêu giết quỷ, đúng là làm người ta phát phiền.
Nhưng bây giờ thì sao! Tôi không muốn suy nghĩ gì cả, chỉ muốn leo núi mà thôi, còn chuyện sau này, để sau này hãy nghĩ tới đi!
Sau khi có ý tưởng này, tôi bắt đầu cố gắng gạt mọi thứ sang một bên, và tiến về phía trước.
Ban đầu việc leo núi là một việc rất thú vị, rất vui vẻ, là một cách giúp thư giãn cơ thể lẫn tinh thần.
Mấy ngày nay, chúng tôi đã gặp phải quá nhiều rắc rối khủng khiếp, mấy lần suýt nữa phải chầu Diêm Vương.
Chúng tôi chỉ muốn giải phóng nó một cách lặng lẽ, từ đó giúp cho bản thân đạt được trạng thái tốt nhất.
Chỉ là chúng tôi không thể ngờ tới rằng, dù có leo núi thì con mẹ nó cũng có thể gặp được rắc rối.
Khi chúng tôi leo được khoảng nửa ngọn núi, mọi người quyết định nghỉ ngơi trong chốc lát.
Ba người là tôi, lão Phong và Vương Thanh lúc này cũng đi vào nhà vệ sinh cách đó không xa.
Nhưng mới đi được nửa đường, phía trước đột nhiên vang lên một tiếng hét chói tai.
“A!”
Khi tiếng hét này vang lên, rất nhiều người đã bị thu hút.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng ai đó đang chạy về phía chúng tôi.
Sau đó, một số tiếng la hét rải rác tiếp tục vang lên:
“Giết người! Giết người rồi!”
“Quái vật, có quái vật!”
“Cứu mạng a, có quái vật!”
Âm thanh hỗn loạn vang lên không ngừng, có rất nhiều người đang chạy về hướng của chúng tôi.
Khi ba người chúng tôi nhìn thấy cảnh này, hơi sửng sốt một chút, sau đó ngơ ngác liếc nhìn nhau một lượt.
Sau đó, liền nhìn thấy Vương Thanh túm lấy một người đang chạy tới, hỏi:
“Người anh em, ở phía trước đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt của cậu nhóc trẻ tuổi kia tràn đầy sự sợ hãi.
“Chạy mau đi! Bên kia có một tên quái thai đang cắn người, mẹ nó, nhất định gã đã bị bệnh dại rồi…”
Nói xong, cậu ấy hất tay của Vương Thanh ra, rồi tiếp tục chạy về phía trước.
“Quái thai, bệnh dại, cắn người sao?”
Trong lòng chúng tôi không khỏi hoài nghi, nhưng bản năng của những người trừ tà bảo chúng tôi phải tìm hiểu đến đến cùng.
“Đi, qua đó nhìn thử xem!” Tôi nói thẳng.
Và tôi cũng chính là người đầu tiên chạy về phía trước.
Vừa chạy chưa được bao xa, tôi nhìn thấy hai người chết đang nằm trên mặt đất, người họ loang lổ những vết máu.
Một miếng thịt lớn bị cắn đứt khỏi cổ họ, máu chảy khắp mặt đất.
Lúc này, hai mắt họ trợn trừng, không thể nhúc nhích.
Rõ ràng là họ đã chẳng còn hô hấp nữa, mà ở trong một lùm cây cách đó không xa, một người đàn ông có đôi mắt đỏ hoe đang điên cuồng cắn một cô gái.
Trong miệng gã còn phát ra những tiếng gầm gừ “Ô ô ô”…
Ba người chúng tôi thấy như vậy, lông mày đều nhếch lên, nhanh chóng tiến lên.
Tôi còn thốt lên một tiếng: “Chết tiệt!”
Nói xong, tôi tung ra một cước.
Tên kia không hề có sự chuẩn bị, lập tức bị tôi đá trúng.
Lão Phong cùng Vương Thanh cũng mau chóng chạy tới xem tình hình của cô gái kia.
Cô gái nọ lúc này vẫn còn thoi thóp, nhưng miệng và mũi chảy máu và không thể nói được nữa.
Trên cổ của cô ấy có một vết cắn lớn, máu không ngừng chảy ra từ vết thương ấy.
Nếu không thể cầm máu và chữa trị kịp thời, cô gái này nhất định sẽ phải mất mạng.
Lão Phong không dám chậm trễ, vội giơ tay ra phong bế gân mạch của cô gái nọ, vận dụng y thuật của mình để cứu người.
Vương Thanh nhìn về phía tôi, lạnh lùng nói:
“Mẹ nó, tên này quả thật mắc bệnh dại rồi à, còn cắn người bừa bãi?
Anh ta vừa dứt lời, tôi lạnh lùng đáp lại:
“Tên khốn này, e rằng không phải chỉ đơn giản là mắc bệnh dại đâu!”
Nói xong, tôi bước lên trước một bước.
Trước khi tên điên kia kịp đứng dậy, tôi lại giơ chân ra dẫm lên người gã.
Cùng lúc đó, tôi cũng vận dụng đạo hạnh để phong ấn gân mạch của gã, làm cho gã không thể nhúc nhích.
Nhìn vào người đàn ông nọ, khuôn mặt đầy vẻ hung dữ, đôi mắt đỏ như máu, gân xanh nổi lên.
Răng trong miệng cùng móng tay đều đã dài ra, trở nên bén nhọn lạ thường.
Lưỡi trong miệng rõ ràng đã mọc ra những chiếc gai ngược nhỏ, màu đen.
Tuy nhiên tôi đã phong bế gân mạch của gã, khiến cơ thể gã không thể động đậy.
Nhưng trong miệng của tên điên này vẫn không ngừng phát ra những tiếng gầm gừ “ngao ngao ngao”, gã nhìn tôi chằm chằm, không ngừng làm ra động tác cắn xé.
Đây là loại bệnh dại gì vậy? Rõ ràng chính là một loại dị biến thì có.
Vương Thanh ở bên cạnh đã tiến lên quan sát tình hình, sắc mặt anh ta lập tức biến đổi:
“Này, này không thích hợp, có phải anh ta đã hoá yêu rồi hay không?”
Vương Thanh hoài nghi nhìn về phía tôi, bệnh dại sao có thể hoá thành như vậy?
Nhưng tôi lại cau mày, cũng có chút khó hiểu, nói:
“Tôi không cảm nhận được khí tức của yêu năng, không giống như hoá yêu.
Trong cơ thể của gã, cũng không có bất cứ một loại nguyên lực gì cả, dường như chỉ là một dạng dị biến bình thường mà thôi…”
******
Khi tôi nói điều này, tôi vẫn đang quan sát tên điên kia.
Tôi phát hiện ra rằng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cơ thể của tên trước mặt tôi đã xuất hiện một số biến hoá nhỏ.
Khí huyết trong cơ thể gã dường như đang tăng lên nhanh chóng.
Nó liên tục tấn công vào các gân và tĩnh mạch đã bị tôi phong bế, gã đang muốn thoát ra khỏi sự khống chế của tôi.
Hơn nữa, khí huyết trên người đối phương cũng tăng lên một cách dị thường.
Rõ ràng trong cơ thể này không hề có nguyên lực, cũng không có đạo khí, yêu khí, âm khí hay khí tức gì khác, nhưng gã có thể tự khiến huyết khí tăng lên, đây hiển nhiên đã vượt qua sự hiểu biết của chúng tôi.