Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2106

Chương 2106 Chương 2106

Người đàn ông trung niên kia phản ứng tương đối nhanh, mặc dù cũng bị hoảng sợ, nhưng cũng lập tức dùng tay chặn lại.

“A! Mẹ kiếp, cô cắn tôi làm cái gì?”

Người đàn ông trung niên lập tức nổi giận, nhưng cô gái kia vẫn không chịu buông ông ta ra, còn định há miệng cắn vào cổ người đàn ông trung niên.

“Đáng chết!”

Tôi gầm nhẹ một tiếng, cơ thể lao về phía trước, cố gắng ngăn cản cô gái kia lại.

Người này cũng giống như người chúng tôi gặp sáng nay, là một bệnh nhân mắc bệnh “dại” khác.

Tôi nhanh chóng tiến lên, trực tiếp kéo cô gái kia ra.

Cô gái đó muốn cắn tôi, nhưng tôi đã dùng đạo khí để phong bế gân mạch của cô ta.

Như vậy mới làm cho cô gái ấy không thể cử động được nữa.

Nhưng ngay sau đó, bạn trai của cô gái kia cũng gầm lên một tiếng, nhào về phía tôi.

Kết quả, người bạn trai kia bị Dương Tuyết đá cho một cái, sau đó bị Vương Thanh, Vương Hổ và những đệ tử khác của Tấn Tiệp Môn, ấn chặt xuống mặt đất.

Nơi này là chân núi, lực lượng an ninh ở đây rất dày đặc, hơn nữa mới buổi sáng vừa xảy ra vụ án đả thương và giết người.

Cho nên nơi này còn có thêm một vài nhân viên cảnh sát, nên vừa xảy ra động tĩnh là họ lập tức lao vọt lên.

Nhanh chóng ngăn cản đôi tình nhân kia.

Nhưng hai người này dường như đã hoàn toàn mất trí.

Không chỉ có thế, sức lực của hai người này cũng mạnh hơn người thường rất nhiều, đến ba người cũng không thể khống chế được.

Tuy nhiên ở đây có rất nhiều cảnh sát và bảo vệ, cho nên tình hình cũng sẽ không đến mức vượt quá tầm kiểm soát.

Tuy nhiên nhân viên chấp pháp cũng nhiều, cũng không đến mức xảy ra trường hợp mất khống chế.

Người cảnh sát trưởng kia cũng đã nhận ra ba người tôi, lão Phong và Vương Thanh, dù sao buổi sáng chúng tôi cũng đã ngăn chặn được người đàn ông đả thương người kia.

Bây giờ phía cảnh sát lại càng cảm ơn chúng tôi chân thành hơn, sau đó mới lên xe rời đi.

Thấy hai người kia bị bắt đi, mọi người lại tập trung xung quanh bàn tán.

“Đinh Phàm, chuyện này có gì đó không ổn! Bây giờ lại xuất hiện thêm hai người nữa!”

Dương Tuyết khẽ cau đôi mày đẹp lại, nói với tôi.

“Đây có phải là một loại yêu thuật mới của phái Nhật Nguyệt không, tuy rằng không cảm nhận được yêu năng, nhưng nhìn dáng vẻ và trạng thái của họ, chẳng khác gì hoá yêu cả.”

Từ Lâm Tĩnh cũng nói một câu.

“Chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Đã có ba người như vậy rồi, hơn nữa đây chỉ mới là núi Phượng Hoàng, không biết còn có nơi nào bị như vậy hay không.”

Vương Thanh cũng bổ sung thêm một câu.

Những người còn lại cũng bắt đầu thảo luận về vấn đề này.

Tôi cau mày, không nói gì.

Vương Thanh nói không sai, chỉ mới tính riêng cái núi Phượng Hoàng này, đã xuất hiện ba người “bị bệnh dại” như vậy.

Như vậy, phóng mắt nhìn khắp mảnh đất Tương Tây này, liệu có phải có nhiều người cũng bị như vậy hay không?

Hơn nữa, ngọn nguồn của “căn bệnh dại” này là nơi nào?

Đây có phải là trò do đám yêu đồ tà giáo bày ra hay không?

Nếu là, là do tà giáo Nhật Nguyệt thì sao? Hay là do tà giáo Mắt Quỷ?

Hay đó là một thế lực yêu ác mới nào đó đã xuất hiện?

*******

Đột nhiên xuất hiện ba người xảy ra dị biến kỳ lạ.

Điều này khiến trong lòng chúng tôi vô thức cảm thấy lo lắng.

Sóng cũ chưa qua mà làn sóng mới lại ập tới.

Trong khoảng thời gian ngắn, tôi chỉ cảm thấy bản thân phải chịu một áp lực rất lớn.

Nhưng hiện tại, chúng tôi lại chẳng nắm giữ được bất kỳ manh mối nào cả.

Người bị bệnh cũng đã bị phía chính quyền bắt đi, hiện giờ điều chúng tôi có thể làm, cũng chỉ có thể là thuận theo tự nhiên mà thôi.

Đương nhiên, nếu có được một cơ hội để diệt yêu trừ ma, chắc chắn chúng tôi sẽ không hề nương tay.

Mọi người ở đây trò chuyện thêm vài câu, rồi gọi ba chiếc xe taxi để quay về khách sạn Phiêu Vân.

Trên xe, tôi vẫn bị kẹp giữa Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh, Hồ Mỹ vẫn ngồi ở ghế phụ.

Nhưng khi chúng tôi quay trở về, mọi người có vẻ im lặng hơn, không còn ồn ào, ầm ĩ như khi đi nữa.

Dù sao thì sau một ngày leo núi, ai nấy cũng khá mệt mỏi rồi.

Lúc này, Từ Lâm Tĩnh đã dựa đầu vào ghế mà chìm vào giấc ngủ.

Dương Tuyết ngồi một bên nghịch di động, Hồ Mỹ cũng lặng yên nhìn ra ngoài cửa sổ xe taxi.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ một lát.

Nhưng còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ, tôi đã cảm thấy cánh tay mình bị ai đó nhéo, một cơn đau nhói ập đến.

Tôi đột nhiên mở mắt ra, chỉ nhìn thấy Dương Tuyết ở bên cạnh lúc này đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt hung tợn, khoé miệng nhếch lên.

Nhìn dáng vẻ kia, y hệt như một cô nữ sinh nhỏ đang giận dỗi với bạn trai của mình vậy.

Tôi ngạc nhiên và có chút bối rối.

“Dương Tuyết, cô, cô nhéo tôi làm cái gì? Đau đấy!”

Nói rồi, tôi vô thức xoa xoa cánh tay của mình.

Nhưng Dương Tuyết lại trực tiếp đưa di động của mình cho tôi xem, sau đó có chút oán giận nói:

“Tự anh nhìn xem đi!”

Để tôi tự mình xem sao? Xem cái gì?

Dù cảm thấy rất bối rối, nhưng tôi vẫn vươn tay ra nhận lấy di động.

Khi tôi nhìn vào màn hình điện thoại di động của Dương Tuyết, tôi hoàn toàn choáng váng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Chỉ thấy trên giao diện di động lúc này là một bản tin giải trí, chính là trang nhất của một tờ báo.

Bên trong bài tin này có hình ảnh của tôi.

Khuôn mặt của tôi được phóng to lên, đặt ở một góc.

Không chỉ như vậy, bên cạnh còn có vài bức ảnh tôi đang bảo vệ cho Ngô Huệ Huệ.

Bình Luận (0)
Comment