Mỗi người đều đang tự phủ nhận chính bản thân mình.
Loại cảm giác này rất kỳ lạ, thậm chí là vô cùng mãnh liệt, căn bản là không chịu sự khống chế của chính bản thân chúng tôi.
Nếu không có tác động của ngoại lực, những người còn lại sẽ hoàn toàn chối bỏ bản thân và Đạo của mình chỉ trong vòng vài phút nữa.
Ngược lại, sẽ bị ả Nhện Quỷ mẹ kia khống chế.
Chờ tới lúc ấy, có thể sẽ rất rắc rối.
Cho dù là ả Nhện Quỷ mẹ kia có ra lệnh cho bọn họ tự sát, có lẽ họ cũng sẽ nghe theo mà không có chút do dự nào cả.
Đây là một vấn đề lớn và không thể xem nhẹ.
Sắc mặt của tôi trầm xuống trong nháy mắt, lập tức hét lớn với mọi người một tiếng: “Mọi người hãy chú ý và nhìn vào mắt mình đi!”
Tôi hét lên một tiếng để nhắc nhở mọi người.
Và ngay sau đó, tôi cũng trực tiếp nhằm thẳng về phía mấy người Vương Phượng.
Cần phải đánh thức bọn họ, hoặc là thẳng tay đánh ngất hết cả bốn người.
Nếu không thì mọi thứ đều vô ích.
Trong nháy mắt, tốc độ của tôi đã đạt tới cực hạn.
Tôi trực tiếp nhằm về phía mấy người Vương Phượng, bây giờ các cô ấy mới chỉ bắt đầu tự phủ nhận suy nghĩ của mình.
Vẫn chưa bị khống chế hoàn toàn, nếu không họ đã bắt đầu tấn công chúng tôi.
Cho nên, chỉ cần tôi đủ nhanh, tôi có thể nhanh chóng ổn định tâm trí của các cô ấy, ngăn cản âm thanh bên ngoài tiến vào trong tai.
Như vậy, trong thời gian ngắn, hẳn là bốn người họ sẽ có thể tỉnh táo lại, nếu vẫn không được, tôi cũng chỉ có thể thẳng tay đánh ngất họ mà thôi.
Cùng lúc tôi đang hành động, lão Phong, Lôi Minh chân nhân và những người khác cũng lần lượt nghe thấy tiếng hét của tôi.
Ai nấy cũng vội vàng xem xét lại trạng thái của chính mình.
Tất cả đều phát hiện ra, bên trong con ngươi của mình đã xuất hiện những đường tơ máu màu đen.
Lôi Minh chân nhân còn đỡ, bởi vì tu vi của ông ấy cực cao. Cho nên trong mắt tiền bối chỉ có vài đường tơ máu mà thôi.
Tu vi càng thấp thì càng xuất hiện nhiều đường tơ máu màu đen.
Nhưng cũng may, tôi đã nhắc nhở họ kịp thời, hơn nữa trước khi chúng tôi tới đây đã sớm có biện pháp đối phó tương ứng.
Khả năng kiểm soát tâm trí này được phát huy thông qua giọng nói của ả yêu quái kia.
Chỉ cần chúng tôi chặn được âm thanh vào tai là có thể tự bảo vệ chính mình.
Thông qua cách bịt kín lỗ tai bằng bông, sẽ đảm bảo bản thân không bị âm thanh của yêu quái quấy nhiễu.
Nhưng bây giờ, phương pháp này có vẻ không khả thi.
Mọi người bắt đầu nghĩ ra kế hoạch ứng phó thứ hai.
Chúng tôi sẽ lợi dụng đạo khí để tạo ra phong ấn, tự phong bế các huyệt vị trên người.
Do đó khiến bản thân bị điếc trong thời gian ngắn.
Bằng cách này, chúng tôi có thể cách ly hoàn toàn bản thân khỏi âm thanh bên ngoài.
Tôi không còn sợ sự khống chế từ giọng nói của ả Nhện Quỷ nữa. Biện pháp này tuy tốt, nhưng cũng có nhược điểm.
Đó chính là chúng tôi không thể nào giao tiếp bằng âm thanh được, chỉ có thể thông qua cử chỉ mà thôi.
Trong trận chiến, chúng tôi chỉ có thể dùng cử chỉ để giao tiếp với nhau.
Đây là cách giao tiếp rất bất tiện, cho nên đây cũng chẳng phải là một cách hay.
Sau khi mọi người lần lượt tự phong bế huyệt vị của mình, chỉ trong nháy mắt, tất cả đều đã rơi vào trong yên tĩnh.
Ngay sau khi rơi vào sự im lặng, những suy nghĩ dư thừa, sự tự phủ nhận bản thân,… vừa xuất hiện trong tâm trí trước đó cũng dần dần biến mất.
Ngay lúc này, sau khi mọi cảm xúc rút đi, mọi người cũng từ từ lấy lại được ý thức của mình.
Cũng vì thế, những đường tơ máu màu đen xuất hiện trong đôi mắt của bọn họ cũng chậm rãi mờ đi…
Đồng thời, tôi cũng đã đi tới trước mặt mấy người Vương Phượng.
Lúc này, Vương Phượng gần như đã bị mất lý trí.
Cô ấy nhìn tôi với gương mặt bàng hoàng, ánh mắt hiện rõ sự tự trách:
“Đinh Phàm, chúng ta, chúng ta có phải đã làm sai rồi hay không?”
Lúc cô ấy nói chuyện, cũng không hề chú ý tới có một con nhện độc đang đánh úp lại phía mình.
May mà tôi đã ra tay kịp thời, giết chết được con nhện kia.
Tôi cau mày, cũng lười phải nói nhiều với cô gái này.
Cô ấy đã bị yêu pháp khống chế rồi, cho dù tôi có ngồi giải thích với cô ấy cả tiếng đồng hồ, cũng chẳng hề có chút tác dụng nào.
Cho nên, tôi chỉ vỗ một chưởng vào trán của Vương Phượng.
Với tu vi của tôi, cô ấy hoàn toàn không thể trở tay kịp.
Ngay sau đó, Vương Phượng liền cảm nhận được một luồng đạo khí được rót vào trong cơ thể mình, nó đi thẳng đến huyệt vị cạnh hai lỗ tai của cô ấy.
Mục đích của tôi rất đơn giản, là làm cho cô ấy bị “điếc tạm thời” trong thời gian ngắn.
Vương Phượng còn muốn giãy giụa, nhưng bị tu vi mạnh mẽ của tôi trấn áp, cho nên gần như rất khó có thể nhúc nhích được.
Cô ấy chỉ có thể mở to hai mắt mà nhìn tôi chằm chằm, trong miệng không ngừng vặn hỏi: “Anh, anh đang làm gì? Làm gì thế?”
Tôi chẳng thèm đáp lại lấy một chữ, cho đến khi hoàn toàn chặn đứng thính giác của cô ấy thì mới chịu buông tay ra.
Trong nháy mắt, Vương Phượng đã bị “điếc tạm thời”, cô ấy vô thức ngơ ngác mất một chút.
Bởi vì, ý thức tự chủ của cô ấy cũng quay trở về ngay vào lúc này.
Hơn nữa, những đường tơ máu màu đen trong mắt cô ấy cũng dần dần biến mất.
Tôi nhìn lướt qua, phương pháp này quả nhiên là có hiệu quả.
Không hề chần chờ nữa, tôi trực tiếp chuyển hướng về phía người bị hại tiếp theo.
Đó chính là Tiểu Ngư.