Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2182

Chương 2182 Chương 2182

Nhưng yêu năng vừa mới phóng ra, đã bị Hồ Mỹ cùng Tiểu Ngư chia đều nhau để hấp thụ.

Chúng tôi đứng cách đó không xa, và có thể nhìn thấy hết.

Năng lượng của yêu đan kia, đối với chúng tôi mà nói, chẳng hề có tác dụng gì.

Trừ khi chúng tôi tu luyện một loại công pháp gì đó đặc biệt, nếu không, hút thứ kia vào cơ thể thì chỉ có hại mà thôi.

Nhìn Hồ Mỹ và Tiểu Ngư, Lôi Minh chân nhân hít một hơi thật sâu rồi lại nhìn quanh bốn phía.

Nhện độc gần như đã phân tán hết, trong hang động vừa rồi còn đầy rẫy nhện độc, thế mà hiện tại đã trở nên trống trải.

Sau đó, Lôi Minh chân nhân đi về phía hồ nước độc màu tím, ở cách đó không xa.

Ông ấy nhìn kỹ hồ nước vài lần:

“Hồ nước độc này có lẽ là thuốc tắm của Nhện Quỷ kia. Một thứ độc như vậy không thể giữ lại được!”

Nói xong, Liệt Thi Đao trong tay ông ấy lại vung lên cao.

Trong khoảnh khắc, một khối thạch nhũ khổng lồ bị vỡ thành từng mảnh.

Nó rơi xuống, tạo thành một tiếng “Phanh”, rơi thẳng xuống hồ nước độc.

Nọc độc màu tím bắn tung tóe khắp nơi, nhưng Lôi Minh chân nhân có cương khí hộ thể, nên không bị nọc độc bắn trúng.

Còn về chúng tôi, chúng tôi chỉ đứng bên cạnh, giữ trầm mặc.

Cho dù đã giết chết được đám Nhện Quỷ, nhưng không ai trong số chúng tôi lại cảm thấy vui vẻ cả.

Bởi vì, chúng tôi cũng đã phải trả một cái giá rất lớn.

Kế tiếp, chúng tôi im lặng ở lại bên trong hang động này chừng nửa tiếng đồng hồ.

Chờ đến Tiểu Ngư cùng Hồ Mỹ hấp thu yêu đan xong, mọi người mới bắt đầu rời đi.

Mà sau khi Tiểu Ngư cùng Hồ Mỹ hấp thu yêu đan xong, thực lực đã đột phá, về cơ bản không có vấn đề gì.

Bây giờ hai cô ấy chỉ cần tìm một chỗ yên tĩnh để hấp thu và luyện hóa yêu năng, thậm chí còn có thể dễ dàng tăng lên một bậc tu vi mà chẳng gặp vấn đề gì cả.

Khi rời đi, thi thể của Vương Xích đã được chúng tôi quấn lại.

Lúc này, Vương Hổ đã cõng thi thể của Vương Xích trên lưng, mọi người bắt đầu đi dọc theo con đường ra khỏi động.

Khi chúng tôi đến cửa hang, trời bên ngoài vẫn còn tối đen, trên bầu trời chỉ có vài ngôi sao lấp lánh.

Nhưng Lôi Minh chân nhân, lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, thở dài một tiếng:

“Ai! Mọi thứ rồi sẽ thay đổi …”

Nói xong, ông ấy tiếp tục đi về phía trước đi.

Khi nghe được lời này, tôi thực sự muốn hỏi lại một câu hỏi.

Bởi vì những lời vừa rồi mà Nhện Quỷ mẹ vừa nói, đã làm cho lòng tôi không thể nào bình tĩnh được.

Ba mươi năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cái được gọi là đại chiến, rốt cuộc là sự kiện gì chứ?

Phong ấn cùng Lục vực, lại là cái quái gì?

Nhưng nhìn tình hình hiện tại, tôi lại không tiện mở lời.

Cho nên, tôi vẫn luôn giữ trầm mặc, một câu cũng chẳng thốt ra.

Bởi vì Vương Xích đã chết, hơn nữa còn chết vì đã trúng độc nhện.

Nhện độc không chỉ lấy mất mạng của cậu ấy, mà điều đáng sợ hơn là, nọc độc còn khiến thân xác của cậu ấy phân huỷ với tốc độ nhanh chóng mặt.

Chỉ trong chốc lát, máu thịt của Vương Xích đã hoá thành chất lỏng, và không ngừng rỉ ra khỏi thi thể cậu ấy.

Mang theo di thể của Vương Xích quay trở về thành Phượng Hoàng là chuyện không thể được rồi, khả năng là còn chưa về tới nơi, máu thịt trên người Vương Xích đã hoá thành máu loãng hết rồi.

Tới lúc ấy, thực sự đúng là không còn cả xương cốt nữa.

Cho nên, năm người còn lại của Tấn Tiệp Môn cùng đưa ra quyết định.

Sẽ cử hành nghi thức hỏa táng cho Vương Xích ngay bên dưới chân núi Hắc Nhai này.

Như thế, cũng có thể giữ lại tro cốt của Vương Xích đạo hữu.

Cũng để bọn họ có thể đưa tro cốt của cậu ấy quay về núi Tấn Tiệp, trở lại môn phái gặp sư phụ, rồi chôn cất cho Vương Xích.

Đối với quyết định này, mọi người không hề có ý kiến gì.

Cho nên, chúng tôi trực tiếp tìm một vị trí tương đối rộng lớn ngay dưới chân núi Hắc Nhai.

Sau khi giá gỗ được dựng xong, mọi người đặt di thể của Vương Xích lên trên.

Sau đó, tôi đứng ra chủ trì lễ hỏa táng cho Vương Xích.

Cuối cùng, tôi cất cao tiếng, tiễn đưa người anh em của mình:

“Khởi, tiễn Vương Xích đạo hữu…”

Nói xong, tôi gật đầu với Hồ Mỹ đứng bên cạnh.

Hồ Mỹ cũng hiểu ra, lập tức há miệng, phun ra một ngọn hồ hoả nhỏ.

Nhiệt độ của hồ hỏa cực cao, có thể so sánh với nhiệt độ bên trong lò hỏa táng.

Trong ánh mắt của năm đệ tử của Tấn Tiệp Môn đều ngập nước mắt, đưa tiễn Vương Xích.

Chúng tôi cũng đứng xung quanh, im lặng nhìn ngọn lửa rực cháy.

Phải đến khi ngọn lửa được dập tắt, tro cốt được thu nhập xong, lúc này mọi người mới rời đi.

Nhưng khi quay về, chúng tôi không đi theo đường thuỷ nữa.

Ả Nhện Quỷ mẹ đã chết, mặc dù ở xung quanh vẫn còn rất nhiều nhện độc.

Nhưng chúng đều đã bị mất khống chế, chỉ cần chúng tôi làm tốt công tác phòng hộ, là đã có thể vượt qua được khu vực chướng khí rộng chừng 1km vuông này.

Còn về phần Tiểu Ngư, cô ấy đã chào tạm biệt chúng tôi và quay trở lại trong nước.

Sau đó, cô ấy bơi về hướng sông Phượng Hoàng, rất nhanh đã chẳng nhìn thấy bóng dáng nữa.

Còn lại mấy người chúng tôi, đã mang theo tro cốt của Vương Xích, nhanh chóng bước qua khu rừng đầy khí độc rậm rạp.

Có lẽ là do cái chết của ả Nhện Quỷ mẹ kia, nên khí độc ở xung quanh cũng dần dần tiêu tán hết.

Nó cũng đã bớt dày đặc hơn khi chúng tôi vừa mới tới, hơn nữa, nhóm chúng tôi còn có Hồ Mỹ đi trước mở đường.

Tốc độ của đoàn người chúng tôi vẫn khá là nhanh, tới lúc hừng đông, chúng tôi đã xuất hiện tại một thị trấn nhỏ cách thành Phượng Hoàng 10 dặm.

Bình Luận (0)
Comment