Sau một ngày một đêm bôn ba, lại còn phải dốc sức chiến đấu, mọi người đều đã kiệt sức.
Sau khi đi vào thị trấn nhỏ, chẳng có ai còn sức lực nữa.
Hơn nữa, nơi này vô cùng hẻo lánh, đến cả xe chạy tới thành Phượng Hoàng cũng chẳng có.
Chỉ có duy nhất một chuyến xe bus, mà mỗi ngày chỉ có đúng một chuyến, còn phải chờ đến buổi chiều.
Bởi vậy, chúng tôi chỉ có thể tạm thời ở lại thị trấn nhỏ này, nghỉ ngơi một ngày lấy lại sức…
*****
Vì không có phương tiện giao thông, cho nên mọi người chỉ có thể ở lại thị trấn nhỏ này.
Lúc này vừa khéo lại là sáng sớm, mọi người đều có chút đói bụng.
Sau đó, chúng tôi liền nghe Lôi Minh chân nhân nói:
“Các vị, tôi đã bảo Đông Lôi liên lạc với một chiếc xe, chắc khoảng ba tiếng đồng hồ nữa xe sẽ tới đây.
Chúng ta cứ đi tới tiệm cơm phía trước, ăn chút gì đó lót dạ đi!”
Kỳ thật năm người còn lại của Tấn Tiệp Môn chẳng hề muốn ăn uống gì cả.
Nhưng hiện tại, họ cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Cho nên, ai nấy đều gật đầu đồng ý, sau đó mọi người cùng nhau đi tới tiệm cơm ở phía trước.
Tiệm cơm này cũng là tiệm cơm duy nhất trong trấn nhỏ.
Khi mọi người đến đó, bên trong có hai người đang ăn mì.
Thấy nhóm chúng tôi có nhiều người tới như vậy, ông chủ đã chào đón chúng tôi một cách nhiệt tình, dù sao thì đây cũng là một “món lời lớn”!
Họ cũng giới thiệu cho chúng tôi món mì đặc trưng của họ, mì gạo, hoặc bún gì đó.
Mọi người đều chọn chung một món mì, rồi chia nhau ngồi xuống.
Bốn người, tôi, Lôi Minh chân nhân, lão Phong, Lý Đông Lôi cùng ngồi chung một bàn.
Thấy mọi người đều đã ngồi xuống, mà mì vẫn còn đang nấu dở, sự nghi ngờ trong lòng tôi càng lúc càng mãnh liệt.
Cho nên, tôi liền chắp tay, cúi đầu với Lôi Minh tiền bối.
Lôi Minh chân nhân thấy tôi đột nhiên chắp tay với mình, biểu cảm cũng chẳng có quá nhiều thay đổi, mà chỉ im lặng nhìn tôi.
Còn tôi thì trực tiếp nói thẳng vào đề tài chính:
“Tiền bối, vãn bối có mấy câu hỏi, xin ngài giải đáp giúp!”
Lôi Minh tiền bối thở dài:
“Cậu hỏi đi! Nếu là điều bần đạo có thể nói ra, bần đạo sẽ nói hết cho cậu…”
Giọng điệu của Lôi Minh tiền bối rất bình tĩnh, như thể ông ấy đã đoán được tôi định hỏi gì.
Cùng lúc ấy, lão Phong cùng Lý Đông Lôi đang ngồi chung bàn, cũng đều nhìn phía tôi.
Kỳ thật, trong lòng bọn họ hoặc nhiều hoặc ít, cũng đều có suy đoán, họ cũng đã đoán ra tôi muốn hỏi gì.
Rốt cuộc thì sau trận chiến này, trong lòng mỗi người đều có nghi hoặc.
Nhất là về ngôn ngữ và lời nói mà ả Nhện Quỷ mẹ đã nói ra trước khi chết.
Tôi cũng chẳng vòng vo với Lôi Minh tiền bối, trực tiếp đặt câu hỏi:
“Tiền bối, vãn bối muốn hỏi một chút, 30 năm trước, Đạo môn đã xảy ra chuyện gì vậy?
Phong ấn mà ả Nhện Quỷ mẹ kia đã nhắc tới trong lời nói cuối cùng kia, lại là gì?”
Đây là hai câu hỏi mà tôi quan tâm nhất, và hai câu hỏi này đều thốt ra từ miệng tôi.
Mấy người của Tấn Tiệp Môn, Tử U, Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh, Hồ Mỹ đang ngồi ở hai chiếc bàn bên cạnh cũng đều quay đầu lại.
Bởi vì không chỉ có một mình tôi muốn biết được câu trả lời, mà cả bọn họ cũng đều muốn biết.
Lôi Minh tiền bối nghe tôi hỏi thẳng mà chẳng có chút cố kỵ nào, ông ấy đã hít một hơi thật sau, trầm mặc một chút rồi nói:
“Có lẽ, đây đều là sự sắp xếp của vận mệnh.
Bí mật này, đã bị Đạo môn giấu kín suốt 30 năm nay.
Nếu các cậu đã vén được một góc của bí mật, vậy thì bần đạo sẽ nói cho các cậu nghe một chút!”
Nghe đến đó, mỗi người đều mở to mắt mà nhìn tiền bối.
Bí mật mà Đạo môn đã chôn giấu hơn 30 năm, rốt cuộc là cái gì?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người dường như đều dừng hô hấp, chỉ nghe thấy một mình Lôi Minh chân nhân lên tiếng.
Lôi Minh chân nhân lúc này cũng nhẹ nhàng nói:
“30 năm trước, một cuộc thánh chiến trong Đạo môn, thậm chí là cả thế giới loài người đã xuất hiện!”
“Thánh chiến?”
Tôi lập tức ngẩn người ra, hai chữ “thánh chiến” này được nhắc đến sớm nhất trong văn tự cổ của Hoả Thiên Công.
Chỉ là tôi không thể đọc được toàn bộ văn bản kia, cũng không rõ được ý nghĩa bên trong văn bản ấy.
Tôi vẫn bình tĩnh và tiếp tục lắng nghe.
“Đó chính là sự sắp xếp của vận mệnh, mục đích của thánh chiến chính là vì phong ấn cánh cổng dẫn tới Ma Quốc, cũng chính là lối vào của Lục vực…”
Lôi Minh chân nhân dường như nhìn thấu hư không, như thể ông ấy đang nhìn về trận chiến kinh thiên động địa vào 30 năm trước.
Nghe được lời này, mỗi một người chúng tôi đều không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh, sắc mặt không ngừng biến hoá.
Thậm chí, còn có chút không thể tin được.
Cảm giác, điều này thật quá nực cười phải không?
Lục vực, yêu ma, xâm chiếm thế giới loài người?
Nếu người bình thường nghe xong câu chuyện này, khéo họ còn tưởng rằng Lôi Minh tiền bối đang kể một câu chuyện cổ tích đấy!
Nhưng chúng tôi đã trải qua đủ mọi chuyện.
Hơn nữa, chúng tôi còn gặp được một ví dụ rõ ràng chính là ả Nhện Quỷ mẹ tới từ dị vực kia, và chính Lôi Minh chân nhân đã chính miệng kể rõ mọi chuyện.
Cho dù chúng tôi không muốn tin vào điều đó, chúng tôi cũng không thể làm được.
Hết thảy những điều này đều là sự thật.
30 năm trước, thực sự có tồn tại một trận chiến kinh thiên động địa.
Tuy rằng chúng tôi không được tận mắt chứng kiến trận chiến ấy, và tiền bối cũng kể lại với dáng vẻ rất bình tĩnh.
Nhưng tôi có thể tưởng tượng được, trận chiến ấy thảm thiết và độc nhất vô nhị đến mức nào, và chính cánh tay trái trống rỗng của tiền bối đã chứng minh tất cả.