Nhưng mở đầu, diễn biến và kết thúc của trận thánh chiến này, tiền bối lại chẳng đề cập quá nhiều.
Ông ấy chỉ kể lại một cách rất giản lược, rằng có một loài hoa yêu tới từ Lục vực đã lẻn tới thế gian.
Yêu quái này đã bị đám yêu ma dị vực điều khiển, chúng muốn lợi dụng hoa yêu để làm hại cõi người.
Chúng cũng cố gắng sử dụng một loại sức mạnh nào đó để mở cánh cửa Lục vực, để yêu ma từ Lục vực tràn vào nhân gian.
Đạo môn đã tập hợp toàn bộ lực lượng của mình, và cuối cùng đã bịt kín lối ra của nó với một cái giá rất đắt.
Và lối ra của Lục vực được gọi là cánh cửa Ma Quốc.
Nghe đến đó, trong lòng mọi người đều chấn động kịch liệt.
Yêu ma từ Lục vực còn muốn tràn vào trong thế giới của chúng tôi sao?
Nếu đúng như vậy thì thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng ngay sau đó, lão Phong ngồi bên cạnh lại bỗng nhiên nói với tôi:
“Lão Đinh, cậu có còn nhớ chuyện bên trong cứ điểm Mắt Quỷ tại núi Lang Nha không?
Ở đó có một hồ máu tươi, bên trong hồ máu ấy có một đóa hoa yêu rất kỳ dị?”
Tôi vốn đang suy nghĩ đến trận đại chiến với Lục vực, nhưng lại đột nhiên nghe thấy lão Phong hỏi như vậy.
Trong đầu tôi cũng nhanh chóng xuất hiện hình ảnh một đóa hoa yêu vô cùng mê hoặc, đó là một đóa hoa ăn thịt người, cũng sinh trưởng trong một hồ máu tươi.
Tôi vẫn còn nhớ rõ, lúc đó, chúng tôi đã núp sau những tảng đá phía sau hồ máu tươi ấy.
Người bạn học cũ Trương Tử Đào kia của tôi còn dùng người sống để nuôi nấng đóa hoa yêu nọ.
Gã còn nói gì mà chờ nó trưởng thành, máu thịt của gã sẽ được hồi sinh, hoặc gì đó…
Bởi vì đây đã là chuyện xảy ra từ nhiều năm trước, bây giờ ngẫm lại, ký ức của tôi đã có chút mơ hồ.
Hiện tại lão Phong lại nhắc đến như vậy, những hình ảnh đó lại hiện lên trong đầu của tôi:
“Tôi nhớ, ở nơi đó quả là có một đóa hoa yêu kỳ dị như vậy!”
Tôi vừa dứt lời, sắc mặt của Lôi Minh chân nhân ở bên cạnh cũng có sự thay đổi mãnh liệt:
“Hoa yêu? Các cậu đã nhìn thấy loại hoa yêu gì?”
Tôi cùng lão Phong nhìn thấy Lôi Minh chân nhân có phản ứng như vậy, bèn cau mày.
Chúng tôi cũng kể lại hình dáng của loài hoa yêu mình đã từng nhìn thấy.
Lôi Minh chân nhân hít ngược một ngụm khí lạnh, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
Bảo sao tà giáo Mắt Quỷ lại có được hoạt thi.
Xem ra tà giáo Mắt Quỷ đã tìm được phần rễ còn sót lại của hoa yêu, hoa yêu vẫn chưa bị tuyệt chủng…
Giờ phút này, trong ánh mắt của Lôi Minh chân nhân, thế mà lại xuất hiện sự khủng hoảng.
Chúng tôi đều bày ra vẻ mặt khó hiểu, cái gì là “hoạt thi”, cái gì là “rễ hoa sót lại”, và “hoa yêu” lại là thứ gì?
Nhưng cuối cùng, Lôi Minh tiền bối lại tiếp tục mở lời:
“Những điều mà tôi vừa nhắc tới, thực sự rất kinh khủng, không phải thứ người bình thường có thể thừa nhận được.
Ở cái thời đại mạt pháp này, một khi chuyện này bị truyền ra ngoài, nó có thể gây ra sự khủng hoảng cho xã hội.
Đây cũng là lý do tại sao, Đạo môn quyết định che giấu bí mật này.
Sau khi các cậu rời khỏi nơi này, tuyệt đối không thể tiết lộ dù chỉ là một chữ với người bên ngoài Đạo môn!”
Mọi người đều là người trong Đạo môn, nên đương nhiên hiểu được.
Tất cả đều gật đầu đồng ý, nhóm của chúng tôi cũng chính là những người bảo vệ cuối cùng của thời đại mạt pháp này.
Nhưng ngoài câu hỏi này, tôi còn có một câu hỏi khác trong đầu.
Một là về Quỷ Triều, tuy rằng tôi vẫn chưa hiểu lắm nó đang đại diện cho cái gì.
Nhưng tôi có thể mơ hồ cảm nhận được, Quỷ Triều này liệu có liên quan gì đến trận đại chiến vào 30 năm trước hay không?
Cho nên, tôi hỏi lại tiền bối một lần nữa: “Tiền bối, tôi còn có một câu hỏi nữa.”
Tiền bối đang trầm tư, thậm chí ông ấy còn chưa ăn lấy một miếng mì gạo ở trước mặt.
Giờ phút này, nghe tôi còn có một câu hỏi nữa, liền thuận miệng trả lời: “Nói đi!”
Trông ông ấy có vẻ lơ đãng.
Tôi cũng không chậm trễ, lập tức mở miệng:
“Tiền bối, tôi muốn hỏi về Quỷ Triều…”
*****
Lôi Minh chân nhân vốn đang suy nghĩ gì đó, lại bỗng nhiên nghe thấy tôi hỏi tới Quỷ Triều.
Sắc mặt của ông ấy lại lần nữa đại biến, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía tôi.
Dường như tiền bối đã bị kích thích bởi thứ gì đó, khuôn mặt của ông ấy tràn đầy sự kinh ngạc.
“Quỷ, Quỷ Triều…”
Lôi Minh chân nhân vô thức mở miệng, ông ấy dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn tôi.
Trông biểu tình của ông ấy lúc này, cũng giống như đúc khi Liệt Hỏa chân nhân cùng Phi Hồng chân nhân nghe tôi hỏi tới.
Những người còn lại có mặt ở đây cũng kinh ngạc nhìn tôi.
Ngoại trừ lão Phong và những người khác đã từng nghe qua về “Quỷ Triều”, các đệ tử Tấn Tiệp Môn và Lý Đông Lôi thì đều là lần đầu tiên được nghe về hai chữ “Quỷ Triều”.
Lúc này, mọi người đều tỏ ra khó hiểu.
Mà tôi thì trịnh trọng gật đầu, rồi tiếp tục dò hỏi: “Đúng vậy tiền bối, là Quỷ Triều!”
Nhưng vào lúc này, toàn thân Lôi Minh chân nhân bỗng nhiên chấn động, giống như vừa tỉnh lại.
Ông ấy vội vàng thu hồi ánh mắt kinh ngạc của mình, sau đó mở miệng nói:
“Quỷ, Quỷ Triều gì cơ? Cậu nghe từ này ở đâu? Bần, bần đạo không biết…”
Thực rõ ràng, Lôi Minh chân nhân đang cố gắng che giấu gì đó, nhưng giọng điệu của ông ấy đã để lộ tất cả.
Ông ấy biết được.
Biểu cảm và giọng điệu của ông ấy cũng chẳng khác nào Liệt Hỏa chân nhân cùng Phi Hồng chân nhân lúc trước cả.
Chẳng lẽ, thứ này thực sự là thứ được gọi là “cấm kỵ”, không thể nói ra sao?