Thâm uyên (Vực sâu) này có phải là một nơi trong nhân gian của chúng tôi hay không?
Nếu không phải, chẳng lẽ nó tồn tại trong Lục vực ư?
Nếu nơi đó thực sự nằm trong Lục vực, vậy con Mắt Quỷ kia có được tính là yêu tà của Lục vực không?
Phải chăng nó cũng có ý tưởng giống như bầy Nhện Quỷ?
Trước tiên sẽ thu thập tín đồ trong nhân gian, tích lũy lực lượng.
Cuối cùng mới phá bỏ phong ấn, để cho yêu ma từ Lục vực tràn vào thế giới loài người?
Dù sao, tất cả các loại vấn đề, tất cả các câu hỏi xuất hiện trong tâm trí của tôi lúc này, cũng chẳng có được lời giải đáp.
Không có ai giải đáp những nghi hoặc này cho chúng tôi cả, vì thế, chúng tôi chỉ có thể tự mình tìm kiếm từng chút một.
Điều này làm cho chúng tôi rất đau đầu, sau đó tôi liền ngồi nói chuyện phiếm cùng với lão Phong.
Phần lớn đều là mấy phỏng đoán vô căn cứ và vài chuyện không thú vị lắm, chủ yếu cũng để giết thời gian mà thôi.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, chiếc xe mà Lý Đông Lôi liên hệ cũng đến đây để đón chúng tôi đúng giờ.
Tổng cộng có năm chiếc xe việt dã, được lái từ rất xa tới.
Mọi người thấy thế, đều đồng loạt đứng lên.
Chỉ trong chốc lát, năm chiếc xe dừng lại cách chúng tôi không xa.
Ngay sau đó, có sáu hoặc bảy người bước từ trên năm trước xe xuống.
Tất cả những người này đều là đệ tử của phái Cản Thi.
Sau khi bọn họ nhìn thấy Lôi Minh chân nhân, ai nấy đều không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì bọn họ phát hiện ra, lúc này trông Lôi Minh chân nhân không chỉ rất chật vật, cánh tay trái giả được làm bằng gỗ của ông ấy cũng đã bị đứt gãy.
Mọi người đều không khỏi cảm thấy kinh hãi, bởi bọn họ đều biết, Lôi Minh chân nhân tới đây là để đối phó với yêu quái.
Rốt cuộc là loại yêu quái lợi hại nào mà có thể khiến Lôi Minh chân nhân thành ra bộ dáng như vậy?
Người dẫn đầu đoàn lái xe là một người đàn ông tầm 40 tuổi, ông ấy dẫn theo những người còn lại, vội vàng đi tới trước mặt Lôi Minh chân nhân.
Lập tức chắp tay, nói: “Chưởng môn sư huynh…”
Những người còn lại cũng đều hô một tiếng “Chưởng môn”.
Lôi Minh chân nhân chậm rãi mở hai mắt, sau đó cất lời với người đàn ông trung niên kia:
“Sư đệ, cầm thiết lệnh của tôi, lập tức thông báo cho tám đại môn phái, năm đại tông môn, bốn đại thế gia, mở một hội nghị khẩn cấp của ban lãnh đạo Đạo Minh!”
******
Lôi Minh chân nhân đột nhiên lên tiếng, còn nói ra một câu như vậy….
Đừng nói là người đàn ông trung niên vừa mới xuất hiện kia, cho dù là chúng tôi đã chờ sẵn ở đây cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lôi Minh chân nhân vừa mở lời, đã muốn tổ chức một hội nghị của ban lãnh đạo Đạo Minh.
Hơn nữa, còn là hội nghị khẩn cấp với các môn phái truyền thừa có tiếng có má trong Đạo môn.
Người đàn ông trung niên lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc, còn các đệ tử phái Cản Thi đứng phía sau ông ta cũng không biết nên làm gì.
Nhưng người đàn ông trung niên dẫn đầu đoàn đệ tử của phái Cản Thi vẫn mở miệng hỏi lại một câu:
“Sư huynh, thiết lệnh chỉ có đúng một cái mà thôi.
Rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì? Vì sao anh lại muốn dùng tới thiết lệnh của Đạo Minh?”
Bên trong Đạo Minh chỉ có ba tấm thiết lệnh.
Chỉ những người có quyền uy cao nhất, thực lực mạnh nhất, có điểm cao nhất trong Đạo môn mới có quyền nắm giữ thiết lệnh.
Chỉ cần vừa đưa ra thiết lệnh, bất luận là môn phái nào trong Đạo Minh cũng phải nghe theo.
Nếu không, sẽ bị coi như phản bội lại Đạo Minh.
Cũng khó trách sao người đàn ông trung niên kia lại ngạc nhiên như vậy.
Nhưng nào ngờ, Lôi Minh chân nhân lại chẳng muốn nói thêm lời thừa thãi, trực tiếp móc một tấm thiết lệnh từ trong ngực ra.
Sau đó, tiền bối nói:
“Sư đệ, việc này không phải là việc nhỏ.
Bây giờ cậu hãy cầm thiết lệnh của tôi, thông báo cho các phái.
Chờ khi thấy chưởng môn các phái xuất hiện, cậu chỉ cần truyền đạt hai chữ này là được…”
“Sư huynh, đó là hai chữ gì?”
Vẻ mặt người đàn ông trung niên trở nên nghiêm túc hẳn, ông ấy cũng nhìn ra Lôi Minh chân nhân không phải đang nói đùa.
Vẻ mặt nghiêm trọng như vậy, thần sắc nghiêm túc như vậy…
Ông ấy đã đoán ra, bản thân sư huynh của mình đã gặp phải chuyện lớn kinh thiên gì đó.
Lôi Minh chân nhân cau mày, đôi mắt chất chứa u buồn, lại nói: “Hoa yêu!”
Lời vừa nói ra, toàn thân người đàn ông trung niên kia chợt run rẩy.
Sắc mặt ông ấy bỗng kinh biến, cho thấy ông ấy cũng rất sốc.
“Sư, sư huynh, chẳng lẽ, chẳng lẽ, chẳng lẽ nào…”
Người nọ lắp bắp nói câu này, chưa kịp nói ra câu tiếp theo, Lôi Minh chân nhân đã giơ tay ngăn lời ông ấy lại.
Lôi Minh chân nhân chỉ nói tiếp: “Bây giờ đi ngay đi…”
Người đàn ông trung niên hít ngược một ngụm khí lạnh, rồi ôm quyền nói: “Sư đệ tuân mệnh!”
Nói xong, người nọ nhận lấy thiết lệnh, không chút do dự xoay người rời đi.
Người nọ lái xe một mình, lập tức phóng đi.
Sau khi người đàn ông trung niên đi rồi, Lôi Minh chân nhân mới giơ tay ra hiệu cho mấy người chúng tôi: “Được rồi, chúng ta cũng đi thôi!”
Nói xong, với sự giúp đỡ của hai vị đệ tử phái Cản Thi, Lôi Minh chân nhân leo lên một chiếc xe.
Mấy người chúng tôi cũng nhanh chóng đi theo phía sau.
Ở trên xe, mọi người đều mơ màng sắp ngủ.
Phải sử dụng một lượng lớn đạo khí, kỳ thật đã khiến cơ thể của chúng tôi bắt đầu suy yếu.
Mới vừa ngồi xuống ghế, liền cảm nhận được cảm giác mệt mỏi lạ thường.
Chỉ mới một lát, chúng tôi đã thiếp đi.
Chờ đến khi mở mắt ra lần nữa, chúng tôi đã tới thành Phương Hoàng, xe đỗ ngay trước cửa khách sạn của chúng tôi.