Lúc này đã là buổi chiều rồi.
Tất cả chúng tôi cùng xuống xe, nhưng không thấy Lôi Minh chân nhân cùng Lý Đông Lôi đâu cả.
Hỏi ra mới biết được, bọn họ không hề tới thành Phượng Hoàng với chúng tôi, mà đã trực tiếp quay lại phái Cản Thi rồi.
Đến cả một lời chào tạm biệt cũng chẳng có.
Mọi người cũng không để ý, Lôi Minh tiền bối đã lấy ra thiết lệnh để triệu tập hội nghị ban lãnh đạo của Đạo Minh, đương nhiên ông ấy phải quay về môn phái trước.
Nhưng sau khi mấy người chúng tôi tập hợp lại, năm người còn lại của Tấn Tiệp Môn đã xúm lại.
Đồng thời, chỉ nghe thấy Vương Thanh mở lời với tôi:
“Anh Đinh, anh Phong, các vị, ngũ sư đệ của tôi đã lấy thân tuẫn đạo, đây là vinh hạnh lớn lao của cậu ấy.
Hiện tại, năm sư huynh muội chúng tôi định đưa tro cốt của cậu ấy quay về núi Tấn Tiệp.
Hôm nay xin tạm biệt, ngày sau còn gặp lại nhau…”
(Lấy thân tuẫn đạo: Sẵn sàng hy sinh vì Đạo, “tuẫn” ở đây có nghĩa là chết theo, chôn theo.)
Vương Thanh nói rất đơn giản và trực tiếp, không hề quanh co lòng vòng hay kiêng nể gì cả.
Những đệ tử còn lại của Tấn Tiệp Môn cũng đồng loạt gật đầu, tỏ vẻ muốn nhanh chóng rời đi.
Mọi người đều sửng sốt một chút, nhưng cũng không giữ người ở lại.
Bởi vì, chúng tôi cũng chẳng có lý do gì để giữ người ta ở lại cả.
Nhập thổ vi an (chôn cất và yên nghỉ), Vương Xích đạo hữu đã chết, theo lý nên đưa tro cốt về quê để an táng.
Mọi người cũng không nói gì nhiều, lần lượt chắp tay chào nhau.
“Các vị đạo hữu Tấn Tiệp Môn, thuận buồm xuôi gió!”
Tôi là người đầu tiên mở miệng nói.
Lão Phong, Dương Tuyết và những người khác cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Sau đó lần lượt chúc năm người Tấn Tiệp Môn được thuận buồm xuôi gió.
Năm người Tấn Tiệp Môn gật đầu, rồi xoay người rời đi.
Thậm chí họ còn không quay lại khách sạn để trả phòng hay thu thập hành lý.
Nhìn theo bóng dáng mấy sư huynh muội bọn họ rời đi, mọi người đều thở dài.
Sau đó, từng người cũng quay trở về phòng của mình.
Tôi nằm trên giường của mình, nhìn thẳng lên trần nhà.
Trong lòng tôi xuất hiện một cảm giác khó hiểu, đối với cái chết của Vương Xích, tôi cũng rất buồn thương.
Nhưng mà, cái nghề này của chúng tôi chính là như vậy.
Cái nghề liếm máu trên đao này, nói không chừng, ngày nào đó chính bản thân tôi cũng phải mất mạng.
Đây là số mệnh của chúng tôi, cũng là vinh quang của những người trừ tà như chúng tôi…
Ngày hôm ấy cũng nhanh chóng trôi qua.
Nhưng tại ngày hôm ấy, trong Đạo môn lại nổi lên một cơn sóng lớn.
Phái Cản Thi đã hạ thiết lệnh tới rất nhiều đại giáo đại môn trong thiên hạ.
Lệnh chưởng môn hoặc sư tôn từ các giáo phái, tụ hội lại phái Cản Thi, tọa lạc trên núi Thi Vương, Tương Tây.
Mà chỉ nói có đúng hai chữ: “Hoa yêu”.
Vô số đệ tử của Đạo môn đều cảm thấy khó hiểu, hoa yêu là gì?
Không phải hiện tại chỉ có hai tà giáo là Mắt Quỷ và Nhật Nguyệt thôi sao?
Hoa yêu kia là tên của giáo phái hay của người nào?
Tại sao hai chữ này lại khiến cho các vị tiền bối và sư tôn trong Đạo môn sợ hãi khi nghe thấy.
Có những vị thậm chí còn sợ tới nỗi vỗ bàn đứng dậy.
Thậm chí đến cả Lam Thiên chân nhân - chưởng môn Thất Tinh Giáo đang bế quan, hay Kiếp Diệt sư thái của phái Nga Mi,… cũng lần lượt đi thẳng tới tỉnh Tương Tây.
Gia chủ của bốn đại thế gia: “Cơ gia, Long gia, Âu Dương gia, Thường gia” cũng chẳng dám chậm chễ, bay thẳng tới Tương Tây.
Thậm chí, có vài vị tiền bối đã từng tuyên bố sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, lúc này cũng phải lộ mặt.
Mục tiêu của bọn họ chỉ có một, đó chính là nhanh chóng chạy tới Tương Tây.
Toàn bộ Đạo Minh đã hoàn toàn bùng nổ, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Mấy người trẻ tuổi chẳng có ai lý giải nổi hai chữ “Hoa yêu” này có ý nghĩa gì.
Nhưng họ đều nghe chính miệng trưởng bối của mình liên tục nhắc tới: “Mọi thứ sẽ sớm thay đổi”.
Còn về phía nhóm mấy người chúng tôi, mọi người đã ở lại thành Phượng Hoàng ba ngày.
Chúng tôi cùng lắm chỉ là mấy nhân vật nhỏ trong Đạo môn, không thể nào tham dự được một hội nghị chỉ toàn nhân vật tai to mặt lớn của Đạo môn.
Chúng tôi nên làm gì tiếp theo và chúng tôi phải làm gì nữa?
Hiện tại, dường như tất cả chúng tôi đều đã bị mất mục tiêu.
Nhưng tới buổi tối hôm đó, tôi lại bỗng nhiên nhận được một tin nhắn từ Dương Tuyết.
Vừa mở di động ra, tôi nhìn thấy một dòng tin nhắn:
“Vừa rồi các tông môn đã ra lệnh triệu tập toàn bộ đệ tử của mình về.
Ngày mai, tôi và Tĩnh Tĩnh phải trở về môn phái của mình, anh và lão Phong có muốn làm thử bài đánh giá không?
Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau quay về sư môn của tôi nhé?”
Bỗng nhiên nhìn thấy tin nhắn này, tôi không khỏi sửng sốt một chút.
Sau đó, tôi liền quay sang nói với lão Phong đang ngồi trên chiếc giường bên cạnh:
“Lão Phong, ngày mai Dương Tuyết phải về môn phái, chúng ta có nên tới phái Võ Đang thử hay không?”
Lão Phong chẳng thèm ngẩng đầu, nói:
“Chúng ta cũng không có nơi nào để đi, vừa khéo chúng ta cũng tới đó đánh giá thử một chút, nếu không sẽ chẳng biết được bên trong Đạo môn đã xảy ra chuyện gì.”
Nghe được câu trả lời của lão Phong, tôi trực tiếp nhấn nút ghi âm và trả lời tin nhắn của Dương Tuyết:
“Được thôi, chuyến bay vào lúc mấy giờ?”
Kết quả một lát sau, Dương Tuyết lại gửi tới một chiếc mặt cười.
Cô ấy chỉ trả lời lại năm chữ: “Vé đã được đặt rồi!”
Tôi nhìn tin nhắn, không khỏi bật cười, cũng chẳng trả lời lại nữa.