Nhưng nào ngờ, chỉ 5 phút sau, Tử U cũng gửi một tin nhắn tới.
Nội dung tin nhắn thì cũng na ná như tin nhắn của Dương Tuyết.
Cô ấy nói là sư môn hạ lệnh triệu tập toàn bộ đệ tử trong phái, ngày mai cô ấy sẽ phải trở về Tử Vân Tông.
Cô ấy cũng bảo môn phái của mình được phép làm đánh giá.
Mời tôi vào lão Phong cùng tới Tử Vân Tông một lần.
Sau câu này, thực ra còn có ba biểu cảm trái tim nữa...
******
Nhìn tin nhắn được gửi tới, lúc đó tôi cũng không nghĩ gì nhiều.
Trong lòng tôi xuất hiện lòng biết ơn nhiều hơn là bất ngờ.
Suy cho cùng, tới lúc sắp rời đi, cô ấy còn mời chúng tôi tới Tử Vân Tông làm khách, đây là cách cô ấy đã nể mặt và coi hai người chúng tôi là bạn bè.
Nhưng mà trước đó tôi đã đồng ý với Dương Tuyết mất rồi.
Cho nên, tôi cũng chẳng có cách nào chấp nhận được lời mời của Tử U cả.
Bởi vậy, tôi đã trực tiếp gửi tin nhắn thoại trả lời Tử U:
“Xin lỗi Tử U, chúng tôi đã đồng ý đến phái Võ Đang rồi.
Nếu có cơ hội quay lại, chúng tôi sẽ tới Tử Vân Tông chơi với cô…”
Tôi vừa dứt lời, lão Phong đang ngồi bên chơi game lại phì cười:
“Lão Đinh, đường nhân duyên với phái nữ của cậu không tồi đâu!
Tôi thấy, hình như Tử U cũng đã để mắt tới tên nhãi nhà cậu rồi.”
Thằng nhãi Phong Tuyết Hàn này, ngày thường thì chẳng hề cạy miệng nổi một chữ.
Nhưng một khi mở miệng ra là trêu chọc ông đây, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi mà.
Tôi lập tức trợn trắng cả mắt:
“Nhắn có mấy cái tin mà cậu nói ông đây như Trần Thế Mỹ đấy à!
Người ta biết chúng ta muốn làm đánh giá, nên mời chúng ta tới Tử Vân Tông mà thôi.”
Lão Phong cũng chẳng thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, trong miệng phát ra hai tiếng “Ha hả”, rồi chẳng để ý tới tôi nữa.
Cậu ấy nhặt chiếc scope 8x lên, rồi không ngừng bắn tỉa khắp nơi.
Không phải tôi khen thằng nhãi Phong Tuyết Hàn này, nhưng cậu ấy cũng tài đấy.
Ngoại trừ hơi lạnh lùng một chút, nhưng đạo hạnh, dáng vẻ, thậm chí là kỹ thuật chơi game gì đó, cũng đều rất xuất sắc.
Bởi vì tên nhóc này vừa mới mở míc đội lên.
Sau khi lão Phong liên tiếp giết chết được ba người, một giọng nữ đột nhiên vang lên:
“A! Anh trai nhỏ thật lợi hại, lần này chúng ta chắc chắn sẽ được ăn gà…
Anh trai nhỏ, lát nữa kết thúc ván game, chúng ta kết bạn tốt nhé, rồi em gửi cho anh một tin nhắn.”
Nghe đến đó, tôi lại trợn trắng mắt.
Mẹ nó, vừa rồi tên nào còn nói tôi.
Thế mà quay mặt đi đã kéo một em gái chơi game rồi.
Nhưng tôi còn chưa kịp nói câu nào, giọng nói của cô gái trong game lại vang lên:
“Cút sang một bên đi, đó là người đàn ông của bà đây…”
Lời này vừa nói ra, tôi đứng bên cạnh thằng nhãi kia bỗng nhiên quay đầu lại, dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía lão Phong.
Giọng nói này, giọng điệu này…
Đây, đây, đây không phải là cô bé Từ Lâm Tĩnh kia sao?
Lão Phong, từ lúc nào lão Phong đã trở thành người đàn ông của Từ Lâm Tĩnh rồi?
Trong lúc nhất thời, tôi dùng vẻ mặt bàng hoàng mà nhìn chằm chằm vào lão Phong.
Trên mặt tôi viết rõ hai chữ: kinh ngạc.
Lão Phong dường như cũng đã chú ý tới vẻ mặt của tôi, vội ngẩng đầu lên nói:
“Đừng nghe cô ấy nói hươu nói vượn, tôi và Từ Lâm Tĩnh chẳng có cái gì cả!”
Khi nói chuyện, giọng nói của lão Phong rõ ràng xuất hiện một tia hoảng loạn.
Đây là biểu cảm trước nay chưa từng xuất hiện trên bản mặt của thằng nhãi này.
Bởi vì, ngày thường thằng nhãi này chẳng mấy khi há miệng ngọc ra cả, nếu thực sự chẳng có gì, hoặc là lão Phong sẽ lựa chọn làm lơ, hoặc là không chớp mắt lấy một cái.
Nhưng đột nhiên lại xảy ra tình huống giải thích như vậy, chứng tỏ là hai người kia thực sự có gì.
Điều này làm cho tôi chẳng có chút nghi ngờ gì nữa, vì vậy chỉ nhìn lão Phong chăm chú, cười như không cười:
“Thật không có gì à?”
Mí mắt của lão Phong rõ ràng đã giật lên một chút:
“Có cái rắm, cút sang một bên đi!”
Sau đó cậu ấy nghiêng người, tiếp tục chơi game, không thèm để ý tôi nữa.
Nhưng cô nữ sinh kia cùng Từ Lâm Tĩnh đang ở trong game lại đột nhiên bị ăn mắng, vì thế thấy khó hiểu.
“Ấy, anh trai nhỏ, anh làm sao vậy?
Tôi đây có mặt, có ngực, có thân hình, xin hỏi bác gái có gì thế?”
“…”
Chết tiệt, vừa nghe được lời này, chỉ cảm thấy cả người đều ngẩn ra.
Các cô gái nhỏ bây giờ đều táo bạo như vậy sao?
Tôi nghe có vẻ buồn cười, hơn nữa tôi cũng phát hiện ra, thế mà Từ Lâm Tĩnh lại chẳng phản bác lấy lời nào.
Đang lúc tôi đang hứng thú nghe đoạn hội thoại nọ, lão Phong lại tắt loa đi.
Tôi cảm thấy có chút mất hứng, nhưng cũng không nói nhiều.
Cho dù lão Phong cùng Từ Lâm Tĩnh có chút gì đó, thì vẫn quang minh chính đại.
Nam chưa cưới, nữ chưa gả.
Hơn nữa, mấy người chúng tôi còn là chỗ quen biết nhiều năm.
Không chỉ có sự quen thuộc mà còn cùng nhau trải qua bao phen sống chết.
Nếu hai người bọn họ thực sự có thể ở bên nhau, tôi cũng bằng lòng chúc phúc cho bọn họ.
Đương nhiên, với tiền đề là giữa hai người bọn họ thực sự có tồn tại điều gì đó.
Nhưng mà loại chuyện như thế này ấy à! Tôi cũng chẳng muốn săm soi, cũng chẳng muốn hỏi nhiều.
Đến cả hoàn cảnh của mình, tôi còn vẫn chưa hiểu rõ, thì tôi có quyền gì để tham gia vào chuyện của người khác chứ.
Tôi dựa người vào thành giường, và tưởng tượng về tương lai của mình.
Không biết tại sao, trong đầu tôi không thể xoá nhoà được bóng hình của Thi Muội, Mộ Dung Ngôn.