Tôi không khỏi thở dài một tiếng, mẹ nó, khẩu vị của tôi thực sự nặng tới như vậy sao?
Bên cạnh tôi có nhiều cô gái trẻ xinh đẹp như vậy, tôi lại không thích, mà cứ đâm đầu đi thích một nữ quỷ.
Hơn nữa, đó còn là một nữ quỷ có tính tình nóng nảy, hở tí là đánh người, y như một con khủng long bạo chúa vậy.
Khẽ lắc đầu, tôi không khỏi cười khổ.
Thôi bỏ đi! Chuyện duyên phận là do trời sắp đặt, cứ để tất cả mọi chuyện thuận theo tự nhiên vậy.
Nghĩ đến đây, tôi cũng chẳng để ý những chuyện nữ nhi thường tình nữa.
Mà bắt đầu đem suy nghĩ của mình đặt lên chuyện của Đạo môn.
Hiện tại, các ông lớn trong Đạo Minh đã tụ tập ở phái Cản Thi, mà ngay trong đêm nay, tất cả các tông môn đều đã triệu tập đệ tử của mình về.
Hiển nhiên, những ông lớn này đã đạt được sự đồng thuận nào đó ngay tại phái Cản Thi.
Bây giờ bọn họ lại nóng lòng triệu tập tất cả các đệ tử từ mọi nơi về tông môn, ắt phải phát sinh một chuyện lớn gì đó.
Nhưng đó là gì, mấy người chúng tôi vẫn chưa nắm rõ được.
Nhưng chắc chắn nó có liên quan tới phong ấn Lục vực mà Lôi Minh chân nhân đã từng nhắc tới trước đó.
Thế nhưng những chuyện như thế này, mấy nhân vật nhỏ bé trong Đạo môn như chúng tôi chẳng thể tham dự được, thôi thì đành để cho những ông lớn kia hao tổn tinh thần đi!
Tiếp theo, tôi nên làm gì đây?
Có thể là nhanh chóng gia tăng tu vi của mình, khiến cho bản thân mạnh mẽ hơn, và đạo hành tăng được lên một cảnh giới mới.
Trong lúc tôi mải suy nghĩ như vậy, cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng ở trong giấc mơ của mình, tôi lại tiếp tục tiến vào trong không gian tinh thần của tiền bối.
Nơi này, là hư ảo.
Chỉ người có được tinh thần lực mới có thể tiến vào đó.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi bước chân vào nơi này, nên Kỳ Lân tiền bối cũng chẳng buồn ra đón tôi nữa.
Tôi chỉ cúi chào ông ấy một cái coi như tượng trưng, sau đó tôi bắt đầu ngồi khoanh chân, vận khí để tu hành.
Khi ở bên trong thế giới tinh thần này, thứ tôi tu luyện chính là nguyên thần.
Cũng chính là tinh thần lực, tinh thần lực càng mạnh, con đường tôi sẽ đi trong tương lai sẽ càng rộng mở.
Một đêm tĩnh lặng…
Chờ đến ngày hôm sau, khi tôi tỉnh lại, cả người đã trở nên thoải mái hơn nhiều.
Hôm nay, cũng là ngày chúng tôi rời khỏi thành Phượng Hoàng.
Tôi và lão Phong đã dậy từ sáng sớm.
Sáu người chúng tôi cùng nhau ăn sáng ở tầng dưới.
Tử U ăn sáng xong cũng không nói thêm gì nhiều.
Cô ấy chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó nói lời từ biệt với tôi, lão Phong và cả Hồ Mỹ.
Còn về phần Dương Tuyết cùng Từ Lâm Tĩnh, ba cô gái này cũng chỉ chào nhau một câu cho có.
Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh luôn bày ra dáng vẻ lạnh lùng với Tử U.
Rất rõ ràng, mối quan hệ giữa ba cô gái này vẫn chưa hề giảm bớt căng thẳng.
Nhưng trước khi rời đi, Tử U đã mỉm cười với tôi.
Sau đó cô ấy lấy tay ra hiệu gọi điện thoại, rồi mới lên xe taxi và rời đi.
Dương Tuyết ở bên cạnh thấy thế, lại hung dữ trừng mắt với tôi một cái.
Từ Lâm Tĩnh thì lạnh lùng gọi tôi một tiếng: “Tra nam”.
Tôi…
Tôi rất oan uổng, tôi cũng rất bất lực.
Tuy nhiên, sau đó đoàn 5 người chúng tôi cũng rời khỏi khách sạn.
Chuyến bay sẽ khởi hành lúc 11 giờ, cho nên sau khi trả phòng, chúng tôi đã cùng đi ra khỏi khách sạn.
Nhưng trước khi rời đi hẳn, mọi người đã đi đến bờ sông Phượng Hoàng.
Bởi vì chúng tôi muốn nói với Tiểu Ngư một lời từ biệt.
Nói thế nào đi chẳng nữa, khi còn ở núi Hắc Nhai, nếu không có Tiểu Ngư ra sức dẫn đường, chúng tôi sẽ rất khó tới gần hang động nọ, càng đừng nói tới việc tiêu diệt ả Nhện Quỷ mẹ và đám trứng yêu quái của ả.
Tôi vừa thổi lên chiếc vỏ ốc, không bao lâu sau Tiểu Ngư đã xuất hiện ở bờ sông.
Vẫn là chiếc đầu cá lớn và chiếc miệng rộng ấy.
Thấy mấy người chúng tôi tới, Tiểu Ngư rất vui vẻ.
Bởi vì đã hấp thụ được yêu đan của Nhện Quỷ, nên chỉ trong vòng 3 ngày, tu vi của cô ấy đã tăng lên một bậc.
Tiến độ như vậy đã vượt qua tốc độ khổ luyện của cô ấy trong mấy chục năm qua.
Chính là, sau khi Tiểu Ngư nghe chúng tôi nói sắp phải rời khỏi thành Phượng Hoàng này, cô cá nhỏ lại trở nên buồn rầu…
*****
Sau khi Tiểu Ngư biết được chúng tôi sắp phải rời đi, trông cô ấy có vẻ khá buồn bực.
Từ nhỏ Tiểu Ngư đã sinh sống bên trong sông Phượng Hoàng này, sau khi thành yêu thì kết bạn với bà lão nọ.
Sau khi trải qua một trận chiến đấu ác liệt với chúng tôi, Tiểu Ngư cũng coi chúng tôi là bạn bè của mình.
Mà cô ấy thì rất quý trọng bạn bè, nên khi thấy chúng tôi phải rời đi, đương nhiên có chút đau lòng.
Cô ấy hỏi chúng tôi sẽ đi tới nơi nào, sau này còn quay trở lại thành Phượng Hoàng hay không?
Tôi nói chúng tôi sẽ tới núi Võ Đang, một nơi cách nơi này rất xa.
Chuyện sau này thì tôi cũng không biết nữa.
Nhưng tôi đã nói với Tiểu Ngư, nếu có duyên, chúng tôi ắt sẽ gặp lại nhau.
Cũng dặn cô ấy hãy ở lại nơi này tu luyện cho tốt, kết nhiều thiện duyên.
Tính cách của Tiểu Ngư lúc này cũng chẳng khác nào đưa trẻ mới 16, 17 tuổi mà thôi. Sau khi nghe tôi dặn dò, cô ấy gật đầu đồng ý, còn nói sẽ chờ chúng tôi quay lại…
Tạm biệt Tiểu Ngư, chúng tôi bắt xe bus đi thẳng đến sân bay.
Dương Tuyết đã mua vé máy bay từ sớm rồi.
Bởi vậy, chúng tôi có thể đi thẳng qua khu vực kiểm tra an ninh.