Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2190

Chương 2190 Chương 2190

Hồ Mỹ thì hơi đặc biệt hơn một chút, cô ấy phải dùng một số thủ thuật để vượt qua kiểm tra an ninh.

Rốt cuộc thì cô ấy chẳng phải con người, cũng chẳng có giấy tờ gì để chứng minh thân phân!

Chỉ thôi miên những nhân viên an ninh bình thường là chưa đủ, nhưng đối với một yêu quái đã đạt tới cảnh giới Đạo Vương, thì về cơ bản vẫn dễ như trở bàn tay.

Chuyến bay của Từ Lâm Tĩnh cất cánh sớm hơn chuyến bay của chúng tôi, nên cô gái nhỏ sẽ quay về Mao Sơn trước.

Cho nên, sau khi ngồi chờ máy bay một chút, Từ Lâm Tĩnh đã muốn đứng dậy và rời đi trước.

Lúc sắp lên máy bay, chúng tôi đều có chút lưu luyến.

Nhưng sư môn đã có lệnh, cô gái nhỏ cũng không thể chống lại.

Chỉ là lúc sắp đi, cô nàng đã làm một động tác nắm đấm với lão Phong.

Không ai hiểu điều này có ý nghĩa gì, chỉ có thằng nhãi lão Phong là thản nhiên mỉm cười, rồi vẫy vẫy tay với cô ấy.

Chúng tôi đều hướng ánh mắt về phía lão Phong, lão Phong cũng quay lại nhìn chúng tôi một cái, chẳng thèm nói lời nào.

Cậu ấy chỉ đi tới, hiệu sách bên cạnh mua cuốn tiểu thuyết có tên là “Những câu chuyện bí ẩn ở đảo quốc”, rồi ngồi một chỗ đọc sách.

Tôi không có việc gì làm, liền hỏi Dương Tuyết xem việc cô ấy đột nhiên bị triều tập về môn phái, có phải là vì Đạo môn có động tĩnh gì lớn không

Dương Tuyết vừa nghe tôi hỏi như vậy, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên.

Rồi cô nàng gật đầu với tôi một cái:

“Chắc là vậy, hiện tại, mỗi một môn phái trong Đạo môn đều đã hạ lệnh triệu tập.

Mặc kệ đệ tử của các phái đang làm gì, cũng đều bị triệu tập về tông môn.

Hơn nữa, tôi cũng nghe nói, hội nghị cấp cao của Đạo Minh đã bắt đầu vòng họp thứ hai.

Có thể, tôi nói là có thể…

Một trận chiến diệt yêu trừ ma với quy mô lớn có thể sắp bắt đầu rồi…”

Vừa nghe Dương Tuyết nói như vậy, tôi chỉ cảm thấy một đám mây đen tựa như đang bao phủ toàn bộ lấy thế giới Đạo môn.

Hiện tại tất cả các tông phái đều đang điều động lực lượng, có lẽ Đạo môn thật sự đang chuẩn bị làm gì đó.

Về phần nó là gì, hiện tại chỉ có lãnh đạo cấp cao nhất trong Đạo Minh mới biết được.

Nhưng dù thế nào đi nữa, chỉ cần là chính nghĩa, và nếu có thể tham gia thì nhất định tôi sẽ tham gia.

Bây giờ tôi là người có nhà mà không thể quay về, chỉ có thể lang bạt bên ngoài.

Phải chờ đến khi đám tà giáo như Mắt Quỷ, Nhật Nguyệt gì đó bị tê liệt và tiêu diệt hết…

Có lẽ, đó mới là lúc tôi được về nhà!

Vì còn đang mải suy nghĩ trong lòng, cho nên tôi không đáp lại những lời trò chuyện của Dương Tuyết.

Không bao lâu, chuyến bay của chúng tôi đã tới.

Mọi người bước lên máy bay, Hồ Mỹ đã biến thành hồ ly, trốn bên trong chiếc túi xách của tôi.

Cảm giác ngồi trên máy bay bao giờ cũng là: ban đầu là phấn khích, sau đó là cáu kỉnh.

Những tiếng ồn lớn, không gian chỗ ngồi thì nhỏ hẹp.

Ngoại trừ tiếp viên hàng không tương đối xinh đẹp, thái độ phục vụ tốt ra, còn lại tôi thấy chẳng thể thoải mái bằng ngồi xe bus.

Đây là lần đầu tiên Hồ Mỹ được bay trên cao, nên tôi đã mở một đường khoá nhỏ trên miệng túi, để cô ấy có thể nhìn ngó quang cảnh bên ngoài.

Cô ấy không khỏi sửng sốt, liên tục cảm thán, hoá ra bầu trời lại đẹp như thế này.

Cô ấy lại còn hỏi tôi, nếu máy bay bay lên cao thêm một chút, liệu có thể bay lên thiên đình, tới được Nam Thiên Môn hay không?

(Nam Thiên Môn 南天门: một trong bốn cánh cổng lớn của thiên đình, theo thứ tự lần lượt là Đông Thiên Môn, Nam Thiên Môn, Tây Thiên Môn và Bắc Thiên Môn. Từ Nam Thiên Môn đi vào phía sau chính là lăng tiêu bảo điện của Ngọc Hoàng Thượng Đế. Nam Thiên Môn do tứ đại Thiên Vương canh giữ. Ở TQ cũng có một công trình được lấy tên là Nam Thiên Môn.)

Tôi, lão Phong và Dương Tuyết ngồi cùng một hàng ghế, nghe thấy Hồ Mỹ hỏi như vậy thì không khỏi phì cười, cho dù có bay ra bên ngoài hệ Mặt Trời, e là cũng không thể tìm ra được Nam Thiên Môn đâu.

Cũng giống như âm phủ vậy, đó đều là những nơi không thuộc thế giới của chúng tôi.

Có lẽ nếu dùng lý luận của khoa học hiện đại để lý giải, thì đó là những không gian khác tồn tại song song với thế giới của chúng tôi.

Trình độ văn minh của bọn họ đã vượt qua văn minh nhân loại rất nhiều lần.

Chúng ta, chẳng qua cũng chỉ là những sản phẩm của nền văn minh ấy thôi!

Máy bay di chuyển rất nhanh và không lâu sau, nó đã vượt qua hàng nghìn ngọn núi, và rồi đã hạ cánh.

Khoảng cách giữa sân bay và núi Võ Đang có thể nói là rất gần.

Sau khi chúng tôi hạ cánh, cũng chỉ mới qua 1 giờ chiều một chút.

Nhóm chúng tôi ra khỏi sân bay, ăn tạm chút gì đó, rồi bắt xe chạy thẳng về hướng núi Võ Đang.

Trên đường đi, trông Dương Tuyết có vẻ thật rất vui vẻ và phấn khởi.

Suốt cả dọc đường, cô ấy liên miệng giới thiệu cho chúng tôi nghe về môn phái của mình.

Mọi chuyện từ xưa đến nay, đều được miêu tả rất chi tiết.

Tôi và lão Phong cũng vui vẻ lắng nghe cô ấy nói.

Rốt cuộc thì đây cũng là lịch sử của một môn phái có từ xa xưa, hiểu biết thêm về lịch sử ấy cũng coi như là biết thêm về văn hoá của họ.

Núi Võ Đang được công nhận là thánh địa Đạo giáo.

Cũng vì thế mà người đời có câu: Tứ đại danh sơn gia củng ấp; Ngũ phương tiên nhạc cộng triều tôn.

(Tứ đại danh sơn gia củng ấp; Ngũ phương tiên nhạc cộng triều tôn (四大名山皆拱揖,五方仙岳共朝宗): Tạm dịch là: Bốn ngọn núi nổi tiếng nhất cũng phải cúi đầu, trăm ngọn núi từ khắp năm phía có chung một nguồn cội.

Bình Luận (0)
Comment