Đây là câu nói chỉ địa vị của núi Võ Đang trong văn hoá Đạo giáo của TQ. Trong bốn ngọn núi nổi danh của Đạo giáo, núi Võ Đang chính là núi đứng đâu, cũng là núi cao nhất, phía sau lần lượt là: núi Long Hổ, núi Tề Vân, núi Thanh Thành.)
Nơi đây được coi là một trong những di sản văn hoá vật thể lâu đời, cũng xuất hiện rất nhiều vị đạo sĩ cường giả.
Đồng thời, ngọn núi này còn được gọi là núi Thái Hòa, hay núi Tạ La, ... tóm lại là có rất nhiều tên gọi khác nhau.
Tuy nhiên, vào thời cổ đại, ngọn núi này còn có những tên gọi nổi tiếng khác như: “Quá Nhạc”, “Huyền Nhạc”, “Đại Nhạc”.
Chỉ cần nghe mấy cái tên này thôi cũng đã gợi lên được cảm giác to lớn, được coi trọng rồi.
Không chỉ có thế, còn có câu thơ viết về núi Võ Đang: Hằng cổ vô song thắng cảnh, thiên hạ đệ nhất thiên sơn.
(Hằng cổ vô song thắng cảnh, thiên hạ đệ nhất thiên sơn (亘古无双胜境,天下第一仙山): Ý nói núi Võ Đang là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng từ xưa tới nay, là nơi có phong cảnh đẹp nhất trong thiên hạ, tựa như núi tiên vậy.)
Thân là một đệ tử trong Đạo môn, tôi đương nhiên muốn được tới thăm ngọn danh sơn ấy một lần, nơi được xem là khởi nguồn của Đạo môn.
Chẳng mất bao lâu sau, chúng tôi đã tới chân núi Võ Đang.
Nơi này, cũng giống như những dãy núi nổi tiếng khác, đã được biến thành một khu du lịch.
Ngày thường chỉ có một số đệ tử ngoại môn và một số đệ tử nội môn tổ chức vài tiết mục, chủ yếu là để làm chiêu trò cho khách du lịch xem.
Lấy đó làm lợi nhuận, kiếm thêm chi phí chi tiêu hằng ngày cho sư môn.
Nhưng ở trong núi Võ Đang, đương nhiên thực sự có tồn tại một môn phái.
Đó được gọi là nội môn, và không cho phép người ngoài bước vào.
Nơi đó, chính là nơi các đệ tử Đạo môn chân chính tu hành.
Nhưng khi chúng tôi đến chân núi, chúng tôi lại nhìn thấy trước lối vào núi đã được giăng một sợi dây cảnh báo.
Sau đó, một tấm biển được dựng lên, với ba chữ: Cấm đi vào.
Bên cạnh, còn dán một tờ giấy thông báo.
Nội dung viết, trên núi đang thi công, không mở cửa cho công chúng.
Một vài vị du khách chỉ có thể ngắm những danh lam hoặc mấy ngôi miếu nhỏ dưới chân núi, căn bản là không thể vào núi được.
Thậm chí, có hai nam du khách còn hơi tức giận. Họ đứng trước đường vào núi, một trong hai người lên tiếng:
“Thế này là có ý gì? Ông đây lặn lội từ xa tới đây du lịch, thế mà cậu lại nói không cho tôi vào ư?”
“Đúng thế, thi công thì đã làm sao? Thi công thì tôi vẫn phải đi lên núi…”
Một người nhân viên đang đứng đó kiên nhẫn giải thích, nói lên núi sẽ gặp nguy hiểm gì đó.
Nhưng hai nam du khách kia căn bản không thèm nghe, còn bày ra dáng vẻ muốn đánh người.
Thậm chí, hành động của hai người họ còn khiến rất nhiều du khách dưới chân núi chú ý tới, bàn tán xôn xao.
Đúng lúc này, một người đàn ông thân mặc đạo bào, đột nhiên đi từ trong núi ra.
Nhìn kỹ, người mặc đạo bào kia thế mà lại là Ngô Hưng Long.
Đã lâu không gặp, tên nhóc này đã biến thành Trương Béo mất rồi.
Nhìn thấy tình hình hỗn loạn trước cửa vào núi, anh ấy lên tiếng: “Đang làm gì ở đây vậy?”
Nhân viên công tác thấy người đàn ông mặc đạo bào nọ, lập tức vui vẻ hẳn lên.
Vội vàng tiến lên nói:
“Ngũ sư huynh, hai vị du khách này cứ nhất định muốn lên núi. Còn muốn đánh người!”
Hai người du khách kia nhìn thấy thế, lập tức chuyển mục tiêu, nhắm vào Ngô Hưng Long.
Sau đó, tôi thấy một người đàn ông cao gầy quay sang nói với Ngô Hưng Long: “Anh là đạo sĩ trên núi này à, cũng có quyền quyết định ở đây đúng không?”
Ngô Hưng Long gật đầu, phủi đi bụi bặm trên người: “Vô Lượng Thiên Tôn, lời của bần đạo cũng có trọng lượng ở nơi này!”
“Vậy được, bây giờ ông đây muốn lên núi Võ Đang.
Anh bảo bọn này tránh hết ra cho ông đây, ông đây có tiền, có xảy ra chuyện gì cũng không cần các người chịu trách nhiệm…”
Ngô Hưng Long nghe xong, lại lắc đầu:
“Không được, mấy ngày gần đây núi Võ Đang sẽ không mở cửa cho công chúng tham quan. Xin hãy đến vào một ngày khác!”
Lời này vừa nói ra, tên mập mạp còn lại lập tức nổi cáu:
“Con mẹ nhà mày, ngày khác à? Bây giờ ông đây muốn lên núi ngay, xem mày có thể làm gì được tao!”
Nói xong, người nọ tức muốn lao về phía trước.
Nhưng kết quả của tên này thật bi thảm, Ngô Hưng Long chỉ đứng yên tại chỗ, nhẹ nhàng phất chiếc phất trần trong tay.
Thế nhưng lại có thể khiến tên mập có thể trọng 100kg kia bay ra ngoài, cuối cùng ngã mạnh trên nền đất, tạo thành một tiếng “phanh” lớn.
Có ít nhất hai mươi người đang đứng xung quanh hóng chuyện, vì thế cảnh này đều bị bọn họ nhìn thấy rõ mồn một.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ai nấy đều phải khiếp sợ.
Mọi người há hốc miệng, trên mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi…
******
Mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hoảng sợ.
Người đàn ông mập mạp nọ trông thế nào cũng phải tới 100kg, trông người tên này nục nịch chỉ toàn thịt là thịt.
Thế mà, tên này lại bị vị đạo trưởng trước mắt này nhẹ nhàng ném sang một bên, cứ thế mà văng ngược ra ngoài.
Giờ phút này, tên này chỉ biết nằm trên mặt đất, kêu “Ai da ai da” không ngừng.
Người đàn ông cao gầy thấy thế, cũng rất ngạc nhiên.
Gã nhìn tên đồng bạn cách đó không xa, rồi lại quay đầu lại, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Ngô Hưng Long.
Gã vô thức vô thức nuốt khan, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
Ngô Hưng Long lại bày ra vẻ mặt thờ ơ, bình tĩnh nói tiếp:
“Vô Lượng Thiên Tôn, không biết các vị có còn nhất quyết phải lên núi nữa hay không?”