Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2192

Chương 2192 Chương 2192

Tên đàn ông cao gầy nghe được lời này, cả người đều run lên.

Đồng bọn của gã to béo như vậy, thế mà còn bị vị đạo trưởng trước mặt này ném dễ như bỡn.

Với thân hình này của gã, chẳng phải là có thể bị ném chết tươi hay sao?

Gã lùi lại hai bước theo bản năng, sau đó liên tục nói:

“Không, không dám, không dám đạo trưởng, không dám đâu đạo trưởng…”

Cũng trong lúc nói chuyện, chân gã không vững, lảo đảo một cái, rồi ngã lăn quay xuống đất.

Nhưng gã lại vội vàng bò dậy, cuống quýt lui về phía người bạn đồng hành mập mạp của mình.

“Mập, mập, đứng lên, mau đứng lên…”

Gã đã hiểu, vị đạo trưởng trẻ tuổi trước mặt mình đây thực sự có bản lĩnh.

Chắc chắn không phải hạng đạo sĩ giả mạo ngoài kia, mẹ khiếp, nếu bọn họ dám chọc phải người này, nửa đời sau cũng chẳng cần ăn uống đi lại nữa.

Tên mập mạp vừa kêu vừa bò dậy khỏi mặt đất, nhưng chẳng dám có một câu oán hận nào cả.

Thay vào đó đối phương tỏ ra vẻ kinh hoàng, hoảng loạn, chẳng những thế mà còn xin lỗi Ngô Hưng Long.

“Đạo trưởng, thất lễ, thất lễ rồi…”

Nói rồi, hai người bọn họ vội vội vàng vàng, chen lấn khỏi đám đông rồi bỏ chạy, còn chẳng nhìn đường mà đi.

Những người xung quanh đều không khỏi kinh hoàng và nghi ngờ.

Ai nấy cũng đều lấy di động ra, nhiệt tình quay phim chụp ảnh, có mấy người trẻ tuổi còn hét lớn:

“Đạo trưởng có bản lĩnh tốt quá!”

“Đạo hữu, uy vũ…”

Nhưng Ngô Hưng Long cũng không để ý tới những lời này, mà ngược lại, xuyên qua đám đông, anh ấy nhìn thấy mấy người chúng tôi đang tiến tới gần.

Đôi mắt anh ấy sáng lên, hô lên với chúng tôi từ xa: “Tiểu sư muội, Đinh đạo hữu, Phong đạo hữu…”

Nói xong, anh ấy cầm cây phất trần rồi chạy tới phía chúng tôi.

Những du khách xung quanh cũng quay lại và nhìn chúng tôi với vẻ mặt nghi hoặc.

Họ cũng nhìn thấy ba người chúng tôi, nhưng trông ba chúng tôi đều ăn mặc giống như những thanh niên lêu lổng trong xã hội, chẳng có gì khác biệt cả.

Những lời bàn tán lại nổi lên:

“Này, ba người này, cũng là, cũng là đạo sĩ sao?”

“Không thể nào, nhìn dáng vẻ của bọn họ cũng chẳng khác chúng ta là bao.”

“Bọn họ sao lại không có búi tóc củi tỏi, đạo sĩ đều búi tóc như vậy mà…”

“Ấy, sao trong người đàn ông kia lại quen quen thế nhỉ?”

“Đúng thật, tôi trông người đàn ông kia, hình như đã gặp qua ở đâu rồi?”

“Chết tiệt, không thể nào! Cậu chàng kia, dường như chính là người bạn trai tin đồn của Ngô Huệ Huệ…”

“…”

Không biết ai đã thốt ra một câu như vậy, toàn trường như bị kích hoạt kíp nổ ngay lập tức.

Chỉ trong phút chốc, tất cả ánh mắt đều hướng thẳng về phía tôi.

Có người thậm chí còn lấy điện thoại ra để quay chụp tôi.

Mấy người táo bạo hơn thì đã chen lên trước mặt Ngô Hưng Long, đi tới trước mặt tôi.

Rồi liên tục đặt câu hỏi:

“Vị tiên sinh này, xin hỏi anh tên là gì? Anh là bạn trai của Ngô Huệ Huệ phải không?”

“Đúng vậy, anh và Ngô Huệ Huệ đã ở bên nhau bao lâu rồi?”

“Nghe nói Ngô Huệ Huệ đã bí mật kết hôn, xin hỏi người đó có phải chính là anh không?”

“…”

Trong nháy mắt, đủ các loại câu hỏi nối gót nhau xuất hiện.

Tôi lập tức cảm thấy bối rối, đúng là người nổi tiếng thì lắm thị phi mà!

Ngô Huệ Huệ người ta vẫn còn độc thân, bí mật kết hôn cái con khỉ.

Tôi và Ngô Huệ Huệ chính là bạn bè, làm bạn trai cái rắm.

Tôi lờ đi và chỉ nói ra đúng bốn chữ: “Nhận nhầm người rồi.”

Với những kẻ thích buôn chuyện này, bạn càng nói nhiều thì càng dễ mắc nhiều lỗi.

Mà bọn họ càng buôn chuyện thì câu chuyện càng đi xa, càng gây ra ảnh hưởng lớn tới Ngô Huệ Huệ.

Dù sao thì hiện tại Ngô Huệ Huệ cũng đang là một ngôi sao nổi tiếng, khiến rất nhiều người phải chú ý.

Chúng tôi chen lấn qua đám đông và phớt lờ họ.

Lúc này, khi gặp Ngô Hưng Long, hai người tôi và lão Phong cũng chắp tay, cúi đầu chào.

“Anh Ngô, đã lâu không gặp…”

“Đúng vậy, từ lúc tạm biệt nhau tại núi Cửu Khúc, tôi rất nhớ hai người.

Không ngờ tới hôm nay, thế mà hai anh lại tới núi Võ Đang chúng tôi.

Nào, mời hai vị…”

Ngô Hưng Long rất phấn khích, tay còn bày ra động tác mời.

Tôi, lão Phong, còn có Dương Tuyết, cũng không khách khí, trực tiếp đi thẳng về phía trước.

Nơi này có rất nhiều du khách, cũng không phải chỗ phù hợp để nói chuyện.

Người tiếp tân đứng chào đón ở cửa là một đệ tử ngoại môn của núi Võ Đang.

Thấy Dương Tuyết, người nọ cũng hô to một tiếng: sư tỷ.

Có hai người bọn họ đi trước dẫn đường, chúng tôi đã đi thẳng vào trong núi Võ Đang.

Bên trong có xe bus tham quan đi thẳng lên núi.

Nếu không, sẽ mất rất nhiều thời gian để leo lên núi.

Ngô Hưng Long lúc này đang lái xe, anh ấy vẫn nói chuyện với hai người chúng tôi:

“Chúng tôi đã nghe về chuyện xảy ra ở Tương Tây rồi, lần này các anh đã có cống hiến to lớn cho Đạo môn đấy! Tiêu diệt được hẳn một con Nhện Quỷ từ dị vực!”

Tôi cười cười, cũng không nói gì thêm.

Dương Tuyết lại trực tiếp hỏi:

“Ngũ sư huynh, đã có bao nhiêu đệ tử trong môn quay lại rồi?”

“À, hôm nay đã có rất nhiều người lục tục trở về.

Anh đoán chắc là mai kia, mọi người sẽ quay về đông đủ.

Cũng không biết sư môn đang muốn làm gì nữa?

Tất cả các môn phái trong thiên hạ cũng đều hạ lệnh như vậy…”

Nói rồi, Ngô Hưng Long lại chuyển đề tài:

“Anh Đinh, anh Phong, lần này hai người tới núi Võ Đang nhất định phải ở lại vài ngày đấy.

Thăm quan phong cảnh của núi Võ Đang chúng tôi…”

“Được thôi, nhưng mà lần này chúng tôi tới Võ Đang chủ yếu là để làm đánh giá!”

Bình Luận (0)
Comment