Tôi trả lời anh ấy.
“Đánh giá? Ý anh đang nói tới xếp hạng cấp bậc trong Đạo môn đó hả?”
“Đúng, chính là cái này…” Tôi tiếp tục trả lời.
Ngô Hưng Long lại mỉm cười:
“Cái này đơn giản thôi, lát nữa lên đến đỉnh núi, hai anh cứ nghỉ ngơi cho khoẻ.
Chờ đến ngày mai, tôi sẽ dẫn các anh qua chỗ Thất trưởng lão để làm đánh giá.
Với thực lực của các anh, muốn lấy được cấp C cũng chẳng phải vấn đề gì lớn đâu.”
Bảng xếp hạng đánh giá này của Đạo môn có tổng cộng 7 hạng từ cao đến thấp, lần lượt là SABCDEF.
Tán tu bình thường có thể đạt được cấp E, người có chút thực lực thì cũng lấy được cấp D.
Nhưng hai người chúng tôi cũng được xem là có chút cống hiến cho Đạo môn, mấy ngày trước còn tiêu diệt được Nhện Quỷ tới từ dị vực.
Trước đó, chúng tôi cũng tham gia vào cuộc giải cứu Thiên Cơ Tử ở thung lũng Hắc Ám, còn bắt sống được Lâu Nguyệt.
Cho nên Ngô Hưng Long mới nói, chúng tôi muốn đạt được cấp C hẳn không thành vấn đề gì.
Đương nhiên, tôi và lão Phong còn muốn lấy được cấp bậc cao hơn thế.
Bởi vì có như vậy, thì chúng tôi mới lấy được những tin tức ở mức độ bảo mật cao hơn trong Đạo môn.
Ví dụ như là hội nghị cấp cao của Đạo môn, cũng chỉ có các vị tiền bối cấp S mới nhận được tin tức về cuộc họp này.
Dọc theo đường đi, chúng tôi cũng nói vài câu chuyện phiếm.
Ngay sau đó, chúng tôi đã lên được nửa ngọn núi.
Quãng đường còn lại thì cũng đành đi bộ thôi.
Đưa mắt nhìn quanh nơi này, thật chẳng khác nào động phủ của tiên gia.
Mây lành lượn lờ, linh khí đầy đủ.
Những cây thông xanh mọc khắp mọi nơi.
Tôi cũng nhìn thấy được, xung quanh có mấy vị đệ tử phái Võ Đang đang rong chơi thong thả.
Ngô Hưng Long dẫn chúng tôi đi thẳng lên phía trên.
Khi tới trước cửa đạo quan, có thể nhìn thấy một tấm biển với ba chữ rất lớn: Phái Võ Đang.
Các tòa nhà xung quanh cũng mang đậm phong cách cổ kính.
Khi đệ tử gác cửa nhìn thấy Ngô Hưng Long cùng Dương Tuyết, đều tỏ vẻ rất cung kính.
Họ không khỏi hô to: sư huynh, sư tỷ. Đây đều là những đệ tử ngoại môn, không thể vào nội môn.
Cho nên, dù Dương Tuyết là đệ tử nội môn nhỏ tuổi nhất, nhưng cũng được họ gọi là sư tỷ.
Sau khi tiến vào phái Võ Đang, chúng tôi phải báo cáo với chưởng môn và quản sự ở đây.
Vì vậy, sau đó chúng tôi lại đi xuyên qua rất nhiều vòm cung khuyết, tiến thẳng tới trước Ngọc Hư Cung…
******
Ngọc Hư Cung là cung điện trang trọng nhất trong sảnh chính của phái Võ Đang.
Ngày xưa nơi đây thường là chánh điện, nơi chưởng môn sinh sống, tu luyện và làm việc.
Nhưng bây giờ, nó đã trở thành một điểm du lịch.
Trừ khi trong môn phái có sự kiện gì lớn, nếu không chưởng môn sẽ chẳng tới nơi này làm gì.
Hiện tại, toàn bộ đệ tử các phái đã nhận được lệnh triệu tập khẩn cấp.
Nên nơi này lại được phái Võ Đang sử dụng tới.
Phàm là đệ tử trong môn trở lại, đều phải đăng ký và báo cáo ở đây, rồi mới tới bái kiến chưởng môn.
Nhưng nghe những gì Ngô Hưng Long kể, chưởng môn của phái Võ Đang còn chưa trở về môn phái, tạm thời còn đang tham gia cuộc họp tại Tương Tây.
Ngọc Hư Cung hiện tại do Đại trưởng lão chủ trì, mọi chuyện từ lớn tới nhỏ trong môn phái đều do Đại trưởng lão sắp xếp và thông báo lại.
Khi chúng tôi đến trước Ngọc Hư Cung, nhận thấy cung điện này đã được tu sửa rất trang nghiêm và vô cùng trang nhã.
Đừng đề cập đến vấn đề đơn giản là giữ mọi thứ ngăn nắp, cách bố trí ở nơi này cũng rất đặc biệt, chủ yếu dựa theo Bắc Đẩu Thất Tinh, và các yếu tố thiên tương và phong thủy.
(Bắc Đẩu Thất Tinh (北斗七星): là một nhóm sao gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng, nằm ở hướng bắc, vì vậy một số nước gọi nó là nhóm sao Bắc Đẩu.)
Chỉ là một viên gạch lát sàn thôi, nhưng ở đây đều được sắp xếp một cách có chủ ý cả.
Đi tới trước cửa Ngọc Hư Cung, có vài vị đệ tử đi ra từ trong Ngọc Hư Cung
Người đi đầu chính là đại đệ tử của phái Võ Đang – Dương Tấn.
Sau một trận chiến tại Cửu Tiêu Quan, tôi đã biết rõ được thực lực của người này, phải nói là rất mạnh.
Lúc này, anh ấy cũng nhìn thấy chúng tôi, lộ ra nụ cười.
Ngô Hưng Long và Dương Tuyết vội hô lớn một tiếng: đại sư huynh.
Dương Tấn khẽ gật đầu, rồi quay lại chào hỏi tôi và lão Phong một câu: “Đinh đạo hữu, Phong đạo hữu…”
Tôi và lão Phong cũng không dám chậm chạp, chắp tay chào hỏi.
“Dương đạo hữu…”
“Hai vị đạo hữu, không biết hai vị tới núi Võ Đang của chúng tôi có việc gì không?”
Dương Tấn tiếp tục hỏi thăm, thái độ ôn hoà, không hề có ý bài xích chúng tôi.
Anh ấy chỉ đơn giản là hỏi thăm lịch sự mà thôi.
Nhưng không đợi tôi cùng lão Phong mở miệng, Dương Tuyết đã giành nói trước:
“Là em mời bọn họ tới đây!”
“Sao? Hoá ra họ là khách quý do tiểu sư muội mời đến à, vậy thì cần phải chiêu đãi cho tốt…”
Tôi và lão Phong hơi mỉm cười, sau đó, tôi đã trả lời anh ấy:
“Tôi và lão Phong tới đây, chủ yếu vẫn là vì chuyện đánh giá của Đạo môn mà thôi.
Đồng thời, cũng muốn thăm quan quang cảnh phái Võ Đang một phen.”
Dương Tấn vô cùng đẹp trai, từng lời nói, từng hành động đều ấm áp và tỏa sáng như ánh mặt trời.
“Đó chỉ là việc nhỏ, hai vị đạo hữu cứ tuỳ ý thưởng thức, nếu có gì bất tiện thì cứ liên hệ với tôi và các vị sư huynh đệ trong môn là được.”
Dương Tấn tương đối lịch sự, nói chuyện cũng vô cùng lọt tai.
Bảo sao các nữ đạo sĩ trong Đạo môn lại mê mệt tên nhóc này đến thế.