Quan trọng nhất là, tôi nhận ra, đối phương đến đây không chỉ đơn giản là muốn đòi lại phòng.
Mà chúng tơi đây, chủ yếu là để gây sự…
Nghĩ đến đây, tôi lập tức vặn lại:
“Thật ngại quá, vị này, vị này, à, nhị sư huynh Bào Hao.
Có vấn đề gì, anh có thể trực tiếp đi tìm đại sư huynh của mình để hỏi.
Chỉ cần đại sư huynh của các anh bảo chúng tôi dọn ra, chúng tôi sẽ không thắc mắc một lời mà rời đi ngay.
Nếu anh không làm được, thì thật xin lỗi, chúng tôi không đi!”
Bởi vì tôi cho rằng đối phương tới đây để gây rắc rối.
Mà trước khi mượn phòng này, chúng tôi đã biết được một chuyện.
Trừ hai người chúng tôi ra, hiện tại trên núi Võ Đang chẳng có vị khách nào khác.
Phòng cho khách ở đây hầu như đều để trống cả, mà phòng cao cấp như vậy cũng đây chỉ có một gian duy nhất.
Thế mà đối phương lại “tình cờ” sao, cố tình tới bắt chúng tôi phải dọn đi.
Ngữ khí đã không tốt, lời nói còn thô lỗ.
Mụ nội nhà nó, đây không phải là tới gây chuyện thì là gì nữa?
****
Nếu đối phương đã tự mò tới cửa tìm rắc rối, đương nhiên tôi cũng chẳng khách khí làm gì.
Vì thế giọng điệu của tôi cũng không còn nhẹ nhàng như lúc đầu.
Giờ phút này, sau khi nghe những gì tôi nói, vẻ mặt của đối phương đã thay đổi.
Đặc biệt là gã cầm đầu tên Tả Bào Hao kia, sắc mặt của anh ta lúc này đã đen như nhọ nồi.
Tả Bào Hao này luôn giữ mối quan hệ cạnh tranh với đại sư huynh Dương Tấn ở phái Võ Đang.
Tu vi của hai người họ cũng sàn sàn như nhau.
Đồng thời, Dương Tấn là đệ tử của Phi Hồng chân nhân - chưởng môn phái Võ Đang, còn Tả Bào Hao lại là đệ tử của Đại trưởng lão - Phi Hà chân nhân.
Ở trong môn phái, hai người này gần như lúc này cũng đối đầu nhau, tạo thành hai đội ngũ đối lập.
Một bên là Dương Tấn nhẹ nhàng, đẹp trai ngời ngời.
Một bên là Tả Bào Hao này, mặt cáo râu ria, mắt híp gian trá.
Điều này khiến cho Tả Bào Hao càng nhìn Dương Tấn càng thấy chướng mắt, chỉ cần có thể đả kích được Dương Tấn, anh ta đều tìm cách làm cho kỳ được.
Hôm nay anh ta đã dẫn hai người bạn của mình lên núi, khi mượn phòng cho khách, lại tình cờ phát hiện ra Dương Tấn mượn cho chúng tôi một căn phòng cao cấp.
Cho nên, anh ta mới vịn vào cớ này để tới gây gây sự.
Nhưng ai có ngờ, tôi và lão Phong cũng là hai kẻ ương ngạnh, chẳng coi anh ta ra gì.
Lại còn há miệng ra gọi một tiếng đại sư huynh các anh, ngậm miệng vào cũng một tiếng đại sư huynh các anh, bảo sao Tả Bào Hao chẳng thấy bất mãn.
Lúc này, không chờ anh ta mở miệng, một đệ tử của phái Võ Đang bên phe anh ta đã bước lên.
“Tao nói này thằng nhãi con, mày không có mắt đúng không? Hay mắt mày để chỗ nào rồi?
Dám đắc tội với nhị sư huynh của chúng tao, mày tự lường trước hậu quả đi…”
“Để ở chỗ nào liên quan rắm gì đến chúng mày, muốn phòng cũng được thôi, tìm đại sư huynh của các người tới đây.
Còn nếu chỉ dựa vào các người mà cũng muốn đuổi chúng tôi đi sao, nằm mơ đi!”
Ở bên cạnh, lão Phong đột nhiên cất giọng nói, chẳng có chút khách khí nào.
Tả Bào Hao vốn là tên tính tình nóng này, lúc này nghe lão Phong nói vậy thì thấy mất hết mặt mũi.
Cũng cùng lúc đó, hai người bạn là đệ tử ngoại môn thấy tình hình căng thẳng, cũng bước lên giải hoà.
Họ nói với Tả Bào Hao: “Anh Tả, hai anh em chúng tôi ở đâu cũng được mà, tôi thấy bên cạnh còn mấy phòng khách để trống đấy, anh mượn giúp chúng tôi một phòng đi!”
“Đúng đấy, đúng đấy, anh Tả, chuyện nhỏ thôi mà. Anh đừng nóng giận…”
Nói xong, hai người này còn kéo Tả Bào Hao đi.
Tả Bào Hao này vốn là tên ưa sĩ diện, nghe hai người bạn của mình khuyên như vậy, càng cảm thấy mất mặt hơn.
Hơn nữa, nhiệm vụ quản lý các phòng dành cho khách trong môn phái vốn thuộc về anh ta.
Lại thèm tình hình đối đầu gay gắt giữ anh ta và Dương Tấn, nên tên họ Tả tức khắc nổi nóng.
“Hại vị đạo hữu đừng khuyên tôi nữa, hai thằng khốn này cũng giống hệt tên Dương Tấn kia, vừa nhìn là biết chẳng phải thứ tốt đẹp gì rồi.”
“Anh tốt nhất nên lau miệng mình lại cho sạch sẽ một chút!” Tôi lạnh giọng nhắc nhở.
Cho dù đây có là địa bàn của phái Võ Đang, nhưng cũng không có nghĩa là chúng tôi chấp nhận để người khác bắt nạt và nhục mạ.
“Như thế nào? Không phục à?”
Tả Bào Hao lạnh lùng đáp trả một câu, chỉ trong tức khắc, đạo khí trên người anh ta đã khuấy động.
Luồng khí tức cường đại bắt đầu lan ra, hướng thẳng về phía hai người là tôi và lão Phong.
Con ngươi của tôi và lão Phong đều hơi giãn ra, để lộ ra một tia tàn nhẫn.
“Muốn động thủ sao?”
Lão Phong trực tiếp mở miệng, cả người cậu ấy hơi run lên, cũng phóng ra một luồng đạo khí cường hãn.
“Được, vừa lúc tao cũng muốn so với “các vị đạo hữu” mấy chiêu!”
Tả Bào Hao vô cùng tự tin, trong Đạo môn đương thời, không cho mấy người có thể đánh bại anh ta.
Đến cả Dương Tấn, muốn chiến thắng anh ta, cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.
Anh ta không tin, hai người chúng tôi đây có thể trở thành đối thủ của anh ta.
Đương nhiên, tên này không hề tham gia Đại hội Đạo Minh, cũng không quen biết tôi và lão Phong, nên không biết được chúng tôi lợi hại thế nào.
Đối phương đã mở lời như thế, lão Phong cũng chẳng e dè mà động thủ.
Nhưng cậu ấy lại bị tôi đưa tay ra ngăn lại, đồng thời tôi cũng nói: “Lão Phong, để cho tôi đi!”
Nói xong, tôi trực tiếp bước về phía trước một bước.