Điều này làm cho đan điền trong cơ thể tôi lớn hơn nhiều so với tu sĩ bình thường.
Hơn nữa, đạo khí được chuyển hóa ra cũng vì thế mà mạnh mẽ hơn.
Có thể nói, ở tầm tu vi Đạo Vương ngang tôi hiện giờ, không ai có thể đánh thắng tôi được cả.
Và cảnh tượng trước mắt cũng đã chứng minh được điều đó.
Thực lực của Tả Bào Hao này rất mạnh, đây là sự thật.
Nhưng đó chỉ là đối với người khác mà thôi, nếu anh ta đối chiến với Dương Tấn còn khó giành được chiến thắng, huống chi là đấu với tôi.
Phải biết rằng, lúc trước tại Cửu Tiêu Quan, đến cả Dương Tấn còn bại dưới tay tôi.
Thế mà tên khốn trước mắt này còn dám ngông cuồng tự đại, chấp tôi ba chiêu.
Bởi vậy, tôi mới dốc toàn lực vào một đòn đánh, đánh thẳng vào đối thủ, chứ chẳng hề nương tay chút nào.
Lại nhìn về phía Tả Bào Hao…
Lúc này, cả người anh ta đã nện mạnh vào tường vây.
Bức tường đã bị đập vỡ, cũng xuất hiện sự thay đổi lớn.
Trên trường hiện ra vô số vết nứt, thậm chí còn có thể đút ngón tay vào trong những vết nứt đó.
Mà Tả Bào Hao kia, cả người anh ta hiện tại cứ như đã mềm oặt ra.
Sau khi hứng trọn một chưởng của tôi, họ Tả trực tiếp ngã ngồi trên đất.
Anh ta muốn đứng dậy, nhưng chỉ vừa mới cử động một chút, đã cảm thấy ngực và bụng nóng ran lên.
“Phụt” một tiếng, Tả Bào Hao liền hộc ra một ngụm máu tươi.
Sặc mặt của anh ta lúc này đã tái nhợt như tờ giấy, cả người chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Sức mạnh từ một chưởng này, không những có thể đánh bại được anh ta, mà còn có thể khiến anh ta bị thương nặng.
Đám đệ tử Võ Đang đứng bên cạnh thấy thế, tất cả đều trợn tròn mắt.
Mụ nội nó! Tên đứng trước mặt chúng rốt cuộc là ai?
Chỉ bằng lực từ một chưởng, thế nhưng có thể khiến cho nhị sư huynh của bọn chúng phải ho ra máu.
Đến cả bức tường vây ở phía sau cũng bị đánh đến vỡ nứt, mẹ kiếp, rốt cuộc thì một chưởng này có lực lớn tới mức nào?
Nhìn thấy cảnh trước mắt tôi cũng không tiếp tục ra tay nữa.
Thắng bại đã rõ, có đánh tiếp cũng chẳng được ích gì.
Tuy rằng thằng nhãi này có hơi khinh người, nhưng không phải là một kẻ độc ác.
Hơn nữa, nơi này là địa bàn của người ta, là phái Võ Đang.
Chúng tôi chỉ là khách, nên không dám lỗ mãng quá mức.
Tôi thu hồi đạo khí, nhìn chằm chằm Tả Bào Hao còn ngồi dưới đất, trong lúc nhất thời không ngồi dậy nổi.
Tôi chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Anh thua rồi!”
Lời vừa nói ra, mấy tên đệ tử phái Võ Đang đứng hai bên mới chợt bừng tỉnh.
Chúng vội vàng chạy đến trước người Tả Bào Hao: “Nhị sư huynh, nhị sư huynh, anh không sao đó chứ!”
“…”
Nói rồi, chúng luống cuống đỡ Tả Bào Hao đứng lên.
Ánh mắt chúng nhìn tôi lúc này cũng có thêm một chút kính sợ.
Lúc này, khoé miệng của Tả Bào Hao đã nhiễm máu, anh ta cũng biết rõ được thực lực của tôi.
Dựa vào một chưởng vừa rồi, anh ta đã đoán ra, tu vi của tôi hẳn là trên anh ta, thậm chí còn lợi hại hơn cả kình địch Dương Tấn của anh ta.
Nhưng từ trước đến nay anh ta chưa gặp được người như vậy?
Rốt cuộc người này là ai?
Trong lòng anh ta không hỏi hoài nghi, rồi lại chợt ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong hai mắt anh ta lộ rõ nghi vấn: “Mày là ai?”
Tôi là ai, kỳ thật tôi rất muốn đáp trả anh ta một câu: Tao là ông nội nhà mày đây.
Nhưng mà tôi vẫn cố nhịn xuống, mà chỉ lạnh lùng nói ra một câu: Tán tu, Đinh Phàm.
Lời vừa nói ra, mọi người ở đây đều lập tức ồ lên.
Trong đầu mỗi người đều vang lên một tiếng nổ “Bùm” rất lớn.
Cái tên Đinh Phàm này, đã lan truyền khắp Đạo môn từ lâu rồi.
Cái tên này càng nổi tiếng trong những người trẻ tuổi, là người đạt được danh hiệu cao nhất trong cuộc tranh tài của những người trẻ tuổi Đạo môn lần thứ 5.
Có được đạo khí ba màu, đánh bại được 10 cao thủ liên tiếp.
Trong đó, có không ít người đều là những đệ tử mạnh nhất của các phái.
Cuối cùng, người này còn có thể mạnh mẽ đối chiến với cường giả cấp Đạo Tông.
Thực lực này có thể nói là đã vượt xa những người cùng thế hệ rồi.
Cho dù là cả các thế hệ đi trước, cũng phải dành rất nhiều lời khen ngợi cho người này.
Thậm chí người này còn được coi là một trong những nhân tài, có thể gánh vác Đạo môn trong tương lai.
Đương nhiên, đây toàn là những lời đồn trong Đạo môn.
Bởi bản thân Tả Bào Hao cùng đám đệ tử trước mắt kia đều không tham gia Đại hội lần này.
Cho nên, không một ai nhận ra tôi cả, giờ phút này, nghe tôi nó ra tên họ của mình, tất cả đều ngây ra như phỗng.
Chết tiệt, còn tưởng rằng đối phương là tên tay mơ, nào ngờ người ta lại là đại thần.
Tả Bào Hao cảm thấy mặt mình đã đỏ rực lên, thật muốn tìm một cái khe đất mà chui vào.
Anh ta vốn kiêu ngạo là thế, lại còn muốn chấp đối phương ba chiêu ư?
Bây giờ thì hay rồi, trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Tiếng vả mặt “đốp đốp đốp” vang lên.
Tả Bào Hao không thể tiếp tục ở lại đây nữa, hơi cúi đầu, rồi chắp tay nói với tôi: “Đinh đạo hữu, đắc tội rồi!”
Nói xong, anh ta ôm ngực, vác vẻ mặt xám xịt rời đi.
Mấy tên đệ tử còn lại của phái Võ Đang càng thấy xấu hổ hơn, không dám ở lại lâu.
Đây chính là người trẻ tuổi mạnh nhất trong Đạo môn, ai dám chọc vào chứ?
Thế là mấy người có mặt ở đây đều bỏ chạy nhanh như chớp.
Nhìn những người kia rời đi, tôi cũng không thèm để ý đến chúng nữa.
Sau đó, tôi xoay người lại, thấy lão Phong thì mỉm cười rất tươi, ném cho tôi một điếu thuốc.