Thi Muội (Dịch Full)

Chương 2200

Chương 2200 Chương 2200

Ấy thế mà người nọ mới chỉ đạt tới cảnh giới Đạo Vương sơ kỳ, đã bắt đầu tu luyện nguyên thần, tu luyện tinh thần lực.

Hơn nữa, tinh thần lực của người nọ còn tu luyện được tới một cảnh giới nhất định. Ông ta chưa từng gặp một người như vậy, thậm chí là cũng chưa từng nghe ai nhắc tới.

Vẻ mặt của Đại trưởng lão lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Ông ta không khỏi suy nghĩ, nếu đến cả một tên tiểu bối mà mình còn không áp chế được, vậy thì ngày sau, Đại trưởng lão phái Võ Đang như ông ta còn dạy dỗ được ai?

Bởi vậy, ông ta tiếp tục tăng cường tinh thần lực phát ra.

Tuy nhiên, đó cũng chỉ là sự áp chế tinh thần, chứ không phải tấn công trực tiếp vào nguyên thần của tôi.

Bởi, cứ cho là nguyên thần của tôi có cứng cỏi đi chẳng nữa, nhưng cũng không thể nào ngăn cản được sự tấn công trực diện từ một cường giả bậc Đạo Tôn trung kỳ, vào thẳng tinh thần lực được.

Lúc này, Đại trưởng lão đã cau mày, trên trán bắt đầu xuất hiện mồ hôi.

Thời gian áp chế càng dài, trong lòng ông ta càng thêm kinh hãi, thậm chí còn hoảng loạn...

Ông ta không ngừng tự hỏi, đây, nguyên thần có thể đạt được tới trình độ này, tinh thần lực có thể mạnh được tới mức này…

Thật sự, thật là đây chỉ là một vị tiểu bối trẻ tuổi mới đạt được tới cảnh giới Đạo Vương sơ kỳ sao?

*****

Đại trưởng lão bắt đầu rời sự chú ý lên người tôi, sự ngạc nhiên ban đầu nay đã chuyển thành kinh hãi.

Rồi ông ta nảy sinh sự tò mò.

Đại trưởng lão cũng muốn quan sát thử một chút, xem sức chịu đựng tinh thần lực của tôi đã đạt đến mức nào rồi.

Cho nên, ông ấy tiếp tục phóng ra tinh thần lực, sức áp chế cũng ngày càng tăng lên.

Từng chút, từng chút, áp lực cứ thế lớn dần.

Đương nhiên, sự gia tăng này chỉ là một sự trấn áp đơn giản chứ không phải là một đòn đánh hay nghiền áp tinh thần.

Làm như vậy, kết quả nặng nhất cũng chỉ khiến tôi ngất đi, chứ không gây ảnh hưởng gì đến tính mạng.

Tuy nhiên, vị Đại trưởng lão kia không biết rằng, bên cạnh tôi, còn có một sợi tàn hồn của một thánh thú cường đại.

Tuy rằng Kỳ Lân tiền bối hiện tại không có chân thân, nhưng hình dạng thật của ông ấy phải nói chính là một sự tồn tại tối cao và mạnh mẽ.

Ông ấy đã tồn tại từ rất lâu rồi, có lẽ là từ thời đại của các vị thần.

Cho dù hiện nay chỉ còn là một sợi tàn hồn, thì thế giới tinh thần do tiền bối tạo ra cũng không phải một thứ mà đạo sĩ trong thời đại mạt pháp có thể tưởng tượng được nổi.

Tôi đã tu luyện trong thế giới tinh thần của Kỳ Lân tiền bối lâu ngày, điều này mang lại rất nhiều lợi ích, tôi cũng đã được tinh thần lực của tiền bối âm thầm mài dũa.

Mặc dù hiện tại tôi chưa có cách nào để có thể phóng được tinh thần lực ra ngoài, nhưng tinh thần lực cùng nguyên thần tự thân của tôi cũng đã trở nên cường đại từ lúc nào không hay.

Thời gian cứ thế trôi đi, trong lúc bất tri bất giác, tôi đã chịu đựng sự áp chế của Đại trưởng lão được 10 phút.

Khoản thời gian này có thể nói là rất đáng sợ.

Lão Phong, Dương Tuyết và những người khác đã gục ngã ngay từ những phút ban đầu.

Nhưng tôi đã kiên trì được lâu như vậy, đủ để chứng minh rằng, nguyên thần của tôi đã vượt xa bọn họ.

“Nhóc con, thật không ngờ đấy.

Thế mà nguyên thần của cậu đã mạnh được tới mức như thế rồi, bần đạo thực sự rất tò mò, sao cậu có thể làm được như vậy?”

Giọng nói của Đại trưởng lão lại lần nữa vang lên từ phòng bên cạnh.

Nhưng tôi lại có chút khinh thường ông ta:

“Liên — quan — gì — đến – ông.”

Tôi hung hăng mở miệng, không cho ông ta một chút mặt mũi nào.

Kỳ thật, lúc này Đại trưởng lão đang nghĩ, chỉ cần tôi cho ông ta một bậc thang để leo xuống, thì ông ta sẽ thu hồi tinh thần lực lại.

Rốt cuộc dùng tinh thần lực áp chế tiểu bối, còn bị ngăn cản mười phút, truyền ra đi trên mặt cũng khó coi.

Nhưng nào ngờ tôi lại chẳng biết điều, làm cho vị Đại trưởng lão này phải nổi trận lôi đình.

Mà vốn bản thân ông ta cũng là kẻ nhỏ nhen, nghe tôi nói vậy thì lập tức nổi giận:

“Nhóc con, đừng tưởng rằng bần đạo không thể làm gì được cậu.

Chỉ cần bần đạo muốn, thì chỉ trong nháy mắt, cũng có thể khiến cậu chảy máu đến chết, hoặc trở nên điên loạn…”

“Lão già, có bản lĩnh thì ông cứ thử một lần xem!”

Tôi nghiến răng, mấy chữ này gần như là rít qua kẽ răng.

Đại trưởng lão nghe xong, bị chọc tức tới suýt chút nữa thì phụt ra một ngụm máu.

Nhưng, tuy ông ta nhỏ nhen, cũng không nhỏ nhen đến mức tuỳ tiện giết người.

Nếu ông ta tiếp tục dùng sức mạnh, thực sự sẽ khiến tôi bị chảy máu, hoặc điên loạn ngay lập tức.

Cho nên, hiện giờ ông ta đang rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Giết cũng giết không được, mà áp chế cũng áp chế không xong.

Đang trong lúc Đại trưởng lão không biết nên làm thế nào, thì một âm thanh quen thuộc xuất hiện, một đoạn câu chú được truyền vào trong đầu tôi…

Mà âm thanh này, thế mà lại là âm thanh của Kỳ Lân tiền bối.

Đề trầm, thương cổ.

Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh.

Vạn biến do định, thần di khí tĩnh.

Hư không ninh phục, hỗn nhiên vô vật.

Vô hữu tương sinh, nan dĩ tương thành.

Đoạn chú này rất dài, nhưng sau khi nó vang lên trong đầu tôi, áp lực được tạo ra từ tinh thần lực trên người tôi dường như được giảm đi không ít.

Hơn nữa, tôi còn nhận ra, đoạn chú vừa rồi còn có thể giúp cho nguyên thần tự thân của tôi được ổn định hơn, tinh thần lực cũng được tăng lên.

Bình Luận (0)
Comment