Trong phút chốc, tôi chợt hiểu ra, nhất định là tiền bối đang dạy tôi.
Ông ấy đang truyền thụ cho tôi một câu chú, một câu chú giúp tôi củng cố nguyên thần và tu luyện tinh thần lực.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi hai tay nhanh chóng kết thủ ấn, ổn định tâm mạch.
Sau đó trong miệng tôi bắt đầu lẩm bẩm:
“Tâm, tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất, bất kinh.
Vạn biến do định, thần di khí, khí tĩnh.
Hư không ninh phục, hỗn nhiên vô vật.
…”
Sau khi tôi tiếp tục đọc thuộc lòng các câu chú, cũng dần dần trở nên trôi chảy hơn.
Nguyên thần của tôi cũng càng lúc càng ổn định hơn, trạng thái bị áp chế cũng đột nhiên xảy ra chuyển biến tốt đẹp.
Thậm chí, tôi còn bắt đầu một cuộc đối đầu với Đại trưởng lão của phái võ Đang.
Đại trưởng lão đang ngồi bên phòng bên cạnh, trên mặt ông ta lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Này, này, tình huống này là thế nào? Vì sao tinh thần lực của đối phương đột nhiên lại tăng lên?
Từ lúc Đại trưởng lão bắt đầu kinh ngạc, tôi vẫn không ngừng thì thầm lời chú, rồi dần dần tiến vào trong một thế giới tinh thần nào đó rất kì diệu.
Trong lúc mơ mơ màng màng, tất cả mọi thứ xung quanh tôi đều trở nên hư ảo.
Trong lúc không để ý, thế mà tôi lại tiến vào trong thế giới tinh thần của Kỳ Lân tiền bối.
Tôi vẫn đứng trên đỉnh núi cao như trước, trên không trung xuất hiện từng đợt sấm chớp, bên trong đám mây tía có xuất hiện một con thú khổng lồ.
“Tôi, sao tôi lại tới được nơi này?”
Tôi kinh ngạc thốt lên, không phải tôi đang ở bên ngoài, ngăn cản sự uy áp của Đại trưởng lão phái Võ Đang sao?
Nhưng tôi vừa dứt lời, trên không trung lại truyền tới giọng nói của Kỳ Lân tiền bối:
“Nhóc con, đây là Cửu Cực Tĩnh Tâm Quyết mà tôi truyền lại cho cậu.
Thật không ngờ tới, nhóc con nhà cậu lại có ngộ tính cao như thế.
Vừa tu luyện lần đầu mà có thể lập tức hiểu ra đạo lý trong đó, dung nhập được vào trong thế giới tinh thần của tôi rồi.
Thật đáng tiếc, cậu lại sinh ra trong thời đại mạt pháp, luôn bị các phép tắc kìm hãi.”
Tiền bối thong thả nói từng lời, nhưng khi lọt vào tai tôi thì tôi chỉ thấy xấu hổ.
“Tiền bối, bây giờ tôi phải làm thế nào?
Cơ thể của tôi hiện còn đang phải chiến đấu chống lại lão đạo sĩ ngồi phòng bên cạnh!”
“Ha ha ha, lão đạo sĩ kia cũng không có ý hại cậu đâu.
Thôi thôi, để tôi giúp đỡ cậu một phen…”
Nói xong, một cơn gió lớn từ trên trời giáng xuống.
Cả người tôi bị thổi bay khỏi đỉnh núi, ngay sau đó, tôi rơi vào trong một khoảng không u tối.
Đến khi mở mắt ra lần nữa, tôi chỉ cảm thấy toàn thân mình như xuất hiện thêm một luồng sức mạnh cường đại nào đó.
Luồng sức mạnh này như đang muốn bùng phát ra khỏi cơ thể của tôi.
Tôi không nhịn được mà hét lên một tiếng: “A!”
Sau khi tiếng hét của tôi vang lên, luồng sức mạnh kia lập tức bùng nổ.
Vốn tôi còn đang đối đầu với tinh thần lực của Đại trưởng lão, dường như gặp phải ngàn sét đánh trúng, thiên thạch rơi xuống người.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, tôi đã phá giải được áp chế từ tinh thần lực của ông ta, thậm chí còn khiến cho nguyên thần của ông ta bị thương nặng.
Chỉ thấy đôi mắt của Đại trưởng lão trừng lớn, “Phụt” một tiếng, ông ta đã phun ra một ngụm máu tươi. Lại thêm một tiếng “lạch cạch” vang lên, Đại trưởng lão té ngã trên mặt đất.
Tả Bào Hao và mấy tên đệ tử Võ Đang khác ngồi cùng bàn với Đại trưởng lão thấy thế, sắc mặt chợt đại biến.
“Sư phụ…”
“Đại trưởng lão!”
“Đại trưởng lão!”
“…”
Quay lại phía chúng tôi, mấy người Khởi Can đạo trưởng, lão Phong, Dương Tuyết, Dương Tấn đang bị tinh thần lực áp chế như vừa được đại xá, lập tức tỉnh lại.
Bọn họ cũng không biết, vừa rồi tôi đã được Kỳ Lân tiền bối giúp đỡ, còn đánh gục cả Đại trưởng lão của Võ Đang.
Mấy người họ còn tưởng rằng tôi bị tinh thần lực của Đại trưởng lão ép tới phát điên, cho nên mới hét lên như vậy.
Dương Tuyết tràn đầy vẻ lo lắng, vội đi tới bên cạnh tôi, lấy tay che mặt tôi lại:
“Đinh Phàm, Đinh Phàm, anh không bị sao đó chứ?
Anh, chẳng lẽ anh đã bị, bị Đại trưởng lão áp chế đến mức phát điên rồi sao?”
“Lão Đinh, lão Đinh, cậu sao rồi?” Lão Phong cũng vội đi tới.
Khởi Can đạo trưởng và Dương Tấn cũng lần lượt bước tới chỗ tôi, muốn xem liệu tôi có phải đã bị áp chế tới mức thần kinh xảy ra chuyện gì hay không.
Mà tôi lại to ra bối rối, sau đó nói: “Tôi không sao, không có việc gì đâu!”
Nói rồi, tôi đẩy tay của Dương Tuyết ra.
“Anh, anh thực sự không bị sao chứ?”
Dương Tuyết vẫn còn hoài nghi, không tin lời tôi nói.
Đừng nói là cô ấy không tin, mà tất cả những người có mặt ở đây, không một ai tin rằng tôi vẫn còn ổn cả.
Suy cho cùng thì chống chọi lại tinh thần của Đại trưởng lão suốt mười phút, kết quả tốt nhất cũng là cả người mệt mỏi, nói không nên lời.
Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của tôi, đúng là trong tôi không giống người có chuyện gì thật.
Đang lúc mọi người còn hoài nghi trong lòng, tự hỏi sao tôi có thể yên ổn được.
Chỉ nghe thấy một tiếng “lạch cạch” vang lên, cánh cửa phòng riêng bị ai đó đá văng ra từ bên ngoài.
Sau đó, mọi người lập tức mình thấy Đại trưởng lão phái Võ Đang, Phi Hà chân nhân, vạt áo nhiễm máu, miệng đầy máu tươi bước vào từ cửa lớn.
Vẻ mặt ông ta âm trầm, ánh mắt nhìn lướt qua toàn bộ căn phòng một lượt, dùng giọng nói trầm thấp mà hỏi: “Ai là Đinh Phàm…”
*****
Bỗng nhiên có một ông lão cả người nhiễm máu tươi xuất hiện, đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng.