Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của ông lão, lại còn nhìn qua cả căn phòng một lượt…
Trong khoảnh khắc ngắn, ai nấy cũng đều lộ ra một tia kinh nghi.
Nhưng trong nháy mắt, Dương Tuyết, Dương Tấn và Khởi Can đạo trưởng đều đồng loạt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Khởi Can đạo trưởng vội vàng hỏi lại, trong giọng nói xen lẫn một tia sợ hãi: “Nhị, nhị sư huynh, anh, máu trên người anh từ đâu ra?”
Dương Tuyết cùng Dương Tấn vội hô lên một tiếng theo bản năng: “Đại, Đại trưởng lão…”
Vừa nghe đến ba từ “Đại trưởng lão”, cả tôi và lão Phong đều lập tức trở nên căng thẳng hẳn lên.
Hoá ra người này chính là Đại trưởng lão của phái Võ Đang, Phi Hà chân nhân.
Trong phái Võ Đang, quyền lực của Phi Hồng chân nhân chỉ nằm dưới chưởng môn mà thôi.
Vừa rồi, dưới sự giúp đỡ của Kỳ Lân tiền bối, tôi đã phá vỡ sức ép từ tinh thần lực của ông ấy.
Hiện tại, ông ta lại đột nhiên xuất hiện ở đây, còn bày ra dáng vẻ đằng đằng sát khí nữa.
Chẳng lẽ, ông ta đang muốn tìm tôi để tính sổ sao?
Muốn sử dụng vũ lực để lật lại tình thế?
Phải biết rằng, đây chính một trong những vị cường giả của Đạo môn, là một trong những nhân vật đứng đầu của Đạo môn.
Nếu đối phương thật sự muốn đánh chết tôi, cho dù tôi có vận dụng đạo hạnh cả người, sử dụng thật nhiều viên linh thạch, chỉ sợ cũng không thể ngăn cản được sức mạnh của đối phương.
Trong phút chốc, sắc mặt tôi trở nên nghiêm túc hơn, cũng âm thầm thúc giục đạo khí, chuẩn bị kích hoạt ấn bát quái sau lưng bất cứ lúc nào.
Đối mặt với người mạnh như vậy, ngoại trừ cách trực tiếp gọi Mộ Dung Ngôn tới đây, tôi chỉ còn cách mời Kỳ Lân tiền bối ra tay thêm một lần nữa.
Tuy nhiên, hiện tại Kỳ Lân tiền bối còn đang bế quan trong thế giới tinh thần của mình, không thể giúp tôi được.
Cho nên, tôi chỉ có thể lựa chọn cách mời Mộ Dung Ngôn tới giúp mình mà thôi.
Đang lúc tôi còn mải suy tính đường lui cho mình…
Gương mặt già nua của Đại trưởng lão đã đỏ lên, ông ta không dám nói ra nguồn gốc của vết máu này, chỉ đáp lại Khởi Can đạo trưởng một câu:
“Trời nóng quá, tôi chảy máu mũi mà thôi!”
Nếu ông ta dám nói thật, đây là do khi dùng tinh thần lực áp chế bị tôi phản lại đến mức hộc máu, vậy thì mất mặt đến nhường nào?
Tin này mà truyền ra ngoài, mụ nội nó, bảo sau này ông ta biết giấu cái mặt già đi đâu, biết đứng trong phái Võ Đang và giang hồ như thế nào?
Mấy người Khởi Can đạo trưởng vừa nghe được lời này, lập tức tỏ ra hoang mang.
Mẹ kiếp, sắp ăn tết đến nơi rồi, trời còn nóng được à? Còn đến mức chảy cả máu mũi ư?
Sao nhìn thế nào cũng không giống nhỉ?
Mà, càng giống như máu từ miệng chảy ra hơn.
Tuy nhiên Đại trưởng lão cũng không để ý đến sắc mặt của mấy người họ, mục đích ông ta sang phòng này chỉ là để gặp tôi một lần thôi.
Ông ấy muốn gặp được vị đạo sĩ trẻ tuổi mới chỉ đạt tới cảnh giới Đạo Vương, cũng muốn biết được vì sao tôi lại có nguyên thần lực mạnh như vậy, còn có thể phá được áp chế của ông ta.
Bởi vậy, ông ta đã dừng ánh mắt trên người tôi và lão Phong.
Vì Đại trưởng lão không quen biết với tôi và lão Phong, cho nên ông ta không thể đoán ra, giữa tôi và lão Phong, ai mới là Đinh Phàm thực sự.
Cho nên, Đại trưởng lão lại mở miệng hỏi: “Trong số hai người các cậu, ai là Đinh Phàm?”
Dương Tuyết thấy Đại trưởng lão lại hỏi lần nữa, sợ tôi lỡ lời lại mạo phạm tới Đại trưởng lão.
Sợ chỉ trong chốc lát, Đại trưởng lão chỉ tuỳ tiện ra tay cũng có thể đánh cho tôi đến tàn phế.
Vì thế Dương Tuyết vội đỡ lời:
“Đại trưởng lão, Đinh Phàm mới tới phái Võ Đang ta, trong lúc không để ý đã đắc tội với ngài. Đệ tử thay mặt anh ấy xin lỗi ngài!”
Nói xong, Dương Tuyết còn căng thẳng tới độ hai mắt đỏ hoe.
Cô ấy biết Đại trưởng lão có tu vi cái thế, hơn nữa còn là một người rất nhỏ nhen, hay bên vực cho đệ tử của mình.
Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, cô ấy sẽ cảm thấy rất có lỗi.
Suy cho cùng cũng là vì cô ấy đã mời tôi đến Võ Đang.
Hơn nữa, lời nói vừa dứt, Dương Tuyết đã kích động đến nỗi vội quỳ xuống trước mặt Đại trưởng lão.
Nhìn thấy thế, trong lòng tôi không khỏi cảm động.
Nhưng ngoài miệng, tôi lại hừ lạnh một tiếng.
Tôi giơ một tay ra, đỡ Dương Tuyết đứng dậy, miệng nói:
“Xin lỗi cái rắm, lão già, tôi chính là Đinh Phàm đây.
Sao thế? Ông vẫn muốn dùng tinh thần lực đấu với tôi thêm một trận nữa sao?”
“Đinh Phàm, anh điên rồi, đây là Đại trưởng lão đấy!”
Dương Tuyết sợ hãi, không biết phải làm sao.
Nhưng tôi lại chẳng hề để ý, đã đến nước này rồi, tôi còn có thể làm gì được chứ?
Quỳ xuống dập đầu với ông ta ư? Hay là cầu xin ông ta buông tha cho mình?
Dù sao tôi không làm được những chuyện thế này, cũng may là tôi không bị ép buộc phải thỏa hiệp, thẳng thắn một chút cũng được.
Con ngươi của Đại trưởng lão đột nhiên trợn mắt, sắc mặt đã đen tới cực điểm:
“Được lắm nhóc con, cũng có chút can đảm. Nguyên thần lực thế mà còn hơn bần đạo một bậc…”
Lời này vừa nói ra, mọi người có mặt ở đây lại có thêm một trận sợ hãi và kinh ngạc.
“Cái, cái gì? Hơn, hơn nhị sư huynh một bậc sao?”
Khởi Can đạo trưởng bối rối và quay lại nhìn chàng thanh niên là tôi.
Còn Dương Tấn, Dương Tuyết, đến cả lão Phong cũng đều không thể tin nổi, dùng vẻ mặt kinh ngạc và nghi ngờ nhìn tôi.
Nguyên thần, chỉ khi đạo sĩ đạt được tới Đạo Tôn mới có thể thực sự cảm nhận được.
Từ đó mà bắt đầu tu hành nguyên thần, cuối cùng mới sinh ra được tinh thần lực cường đại.