Cũng có thể dụng từ ngữ hiện đại để gọi nó là “Thần thức”.
Đinh Phàm tôi mới chỉ đạt được tới cảnh giới Đạo Vương mà thôi, sao có thể tu luyện nguyên thần được chứ?
Cho dù chàng trai này là người có thiên phú dị bẩm, nhưng để có thể tu luyện ra tinh thần lực, thì cũng phải đạt được tu vi cao bậc Đạo Tôn trung kỳ như Đại trưởng lão mới đúng?
Đừng nói bọn họ không tin, đến cả Đại trưởng lão, hiện tại cũng không dám tin tưởng.
Tinh thần lực của bản thân lại bại trước một tên tiểu bối vô danh.
Nhưng tôi lại trầm mặt xuống, hỏi lại: “Ông còn muốn so sánh nữa sao?”
Vừa nghe tới so sánh lần nữa, trái tim của Đại trưởng lão khẽ nhảy thót lên.
Vừa rồi khi bị cỗ Thần thức khổng lồ kia uy áp, khiến cho ông ta như tới xuống vực sâu, như vị Thái Sơn đè nặng.
Lại thêm một lần nữa, vậy thì ông ta cũng chẳng cần cái mạng già này nữa rồi.
Nhưng thân là tiền bối trong Đạo môn, lại là người rất giữ thể diện, ông ta đương nhiên không thể để thua về mặt khí chất được.
“Nhóc con, chẳng qua là vừa rồi, vừa rồi bần đạo, bần đạo nhường câu nửa chiêu thôi.
Nếu không bây giờ thần chí, thần chí của cậu đã ảnh hưởng, thất khiếu chảy máu đến chết rồi.”
Đại trưởng lão nói dối mà mặt già không đỏ, da mặt quả còn dày hơn cả tường thành.
Trong lòng tôi chỉ cười thầm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lạnh lùng.
Nhìn vị Đại trưởng lão này, tuy là sắc mặt không tốt, nhưng vừa rồi, quả thật ông ấy không có ý muốn giết tôi.
Hơn nữa, ông ấy lại là Đại trưởng lão của phái Võ Đang, mà chưởng môn phái Võ Đang lại có ơn với tôi, cho nên tôi cũng không muốn làm to chuyện này.
Thấy ông ta tỏ vẻ như vậy, tôi cũng không thèm vạch trần.
Coi như là để lại cho ông ta chút mặt mũi, cũng cho ông ta một bậc thang để leo xuống.
Cho nên, tôi chỉ lạnh lùng hỏi lại: “Nếu đã vậy, tiền bối đến đây, là có chuyện gì sao?”
Hai mắt của Đại trưởng lão lập tức sáng lên, vội vàng truy hỏi:
“Bần đạo muốn hỏi cậu một chút, cậu làm thế nào mà có thể tu luyện nguyên thần?
Còn tuổi nhỏ như vậy, sao nguyên thần lại có thể mạnh mẽ đến thế?”
“Xin lỗi, tôi không thể trả lời được.”
Tôi thẳng thắn đáp, đây là bí mật không thể để lộ ra ngoài.
Mà cứ cho là tôi có muốn tiết lộ, Kỳ Lân tiền bối cũng sẽ không cho phép tôi làm thế.
Nghe đến đó, sắc mặt Đại trưởng lão lại đen lại, ông ta thật muốn dùng một chưởng đập chết tôi.
Chuyện tôi làm ông ta hộc cả máu đã đủ mất mặt lắm rồi.
Như ông ta vẫn phải vác mặt sang đây, chủ yếu là muốn biết, vì sao tôi còn trẻ như vậy mà đã có được nguyên thần lực.
Nếu có thể hỏi được phương pháp tu luyện của tôi, nhất định sẽ có ích cho việc tu hành của ông ta sau này.
Nhưng nào có ngờ, tôi vẫn chẳng thèm nể mặt ông ta gì cả.
Điều này làm cho sắc mặt của Đại trưởng lão phái Võ Đang đen lại như đáy nồi.
Nếu không phải nơi này là nhà ăn của phái Võ Đang, chung quanh còn rất nhiều đệ tử và môn đồ…
Ông ta thực sự muốn trực tiếp ra ta, trấn áp tôi ngay lập tức.
Nhưng lúc này ông ta chỉ có thể trưng ra bộ mặt y như ăn phải chuột chết, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nếu cậu chịu nói ra, bần đạo sẽ bằng lòng chỉ điểm cậu đôi ba chiêu…
Nếu không, bần đạo không chắc có tiếp tục “luận đạo” với cậu nữa hay không.”
Mấy người Khởi Can đạo trưởng vừa nghe được câu ấy, mắt đã sáng lên như đèn điện.
Có thể được đích thân một vị tiền bối bậc Đạo Tôn trung kỳ dạy bảo, đó là vinh hạnh tới mức nào chứ!
Nhưng câu nói ngay sau đó, lại mang theo ý uy hiếp rất rõ ràng.
Tôi lại thèm vào đấy! Còn con mẹ nó chỉ điểm cho tôi, nói dối mà mặt già của ông chưa đỏ à?
Tôi không khỏi trợn trắng cả mắt. Tôi đã bày bậc thang cho ông bước xuống rồi, sao ông lại không biết nhận ý tốt mà bước đi?
Bây giờ còn định dùng vũ lực ép tôi à?
Sắc mặt tôi trở nên ngưng trọng, tay chuẩn bị kích hoạt ấn bát quái bất cứ lúc nào, nhưng ngoài mặt vẫn bày ra dáng vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh như cũ:
“Vậy cứ chờ đến khi nào tiền bối không phải nhường tôi nửa chiêu nữa, đến lúc đó hãy dạy bảo tôi sau!”
Câu này đã chạm tới giới hạn của Đại trưởng lão rồi.
Ông ta cho rằng bản thân đã rất nhượng bộ với tôi rồi.
Thế mà tôi vẫn chẳng biết tốt xấu, còn cố tình chống đối, làm cho ông ta phải mất mặt.
Công với việc trước đó tôi đã phá vỡ áp chế khiến ông ta phải hộc máu…
Đại trưởng lão giận đến sôi cả máu, lập tức nổi cáu:
“Nhóc con, đừng tưởng rằng cậu có chút nguyên thần lực thì có kiêu căng, ngạo mạn.
Cậu có biết bần đạo mạnh đến mức nào không?
Nếu bần đạo thực sự ra tay, chỉ cần giơ tay một cái cũng có thể khiến thần hồn cậu tan biến ngay…”
*****
Đại trưởng lão tức giận nói, vừa nói lời này, trên người ông ta vừa toả ra một luồng đạo khí mãnh liệt để áp chế tôi.
Ngay khi sự áp chế này vừa xuất hiện, toàn bộ chúng đệ tử phái Võ Đang trong nhà ăn đều cảm nhận được.
Rốt cuộc thì sức uy áp của đạo khí và thần thức cũng là hai loại tấn công hoàn toàn khác nhau.
Cũng là hai phương thức tấn công có trình tự khác nhau, phàm là người tu hành, thậm chí là người không tu hành, chỉ cần đứng trước phạm vi áp chế của đạo khí, đều có thể cảm nhận được.
Nhưng nếu tấn công bằng thần thức, thì ngoại trừ người có cùng bậc tu vi, thì chỉ có những người bị áp chế mới có thể cảm nhận được.
Đại trưởng lão biết, dùng thần thức uy hiếp tôi căn bản là không được.