Bởi vì vừa rồi, chính ông ta còn bị phản phệ lại đến mức phải hộc máu.
Dùng thần thức áp chế không thành, ông ta liền dùng tu vi áp chế tôi, muốn bắt tôi phải khuất phục.
Luồng đạo khí mạnh mẽ quét qua khắp cả nhà ăn phái Võ Đang, tựa như hoá thành làn sóng mà trào ra khắp không trung.
Điều này làm cho mọi người có mặt ở đây đều thấy sợ hãi.
Những vị đệ tử khác của phái Võ Đang đang ăn cơm cũng phải lần lượt ngẩng đầu lên.
Cả đám đồng loạt nhìn về phía này.
“Loại khí tức này, mạnh, mạnh quá!”
“Đây là ai? là Đại trưởng lão làm sao?”
“Đại trưởng lão sao thế, vì sao lại đột nhiên phóng ra đạo khí?”
“…”
Rất nhiều người bắt đầu bàn tán sôi nổi, không ai hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Mà ở trong lúc, lúc này tôi đang vô cùng khó chịu.
Khí huyết quay cuồng, đạo khí trong người dường như đang sôi lên, không chịu sự kiểm soát của tôi nữa.
Cả người tôi rất khó chịu.
Nhưng tôi lại chẳng có chút sức lực phản kháng nào.
Đây là sự nghiền áp về mặt tu vi.
Đối mặt với một vị cường giả có tu vi bậc Đạo Tôn trung kỳ thế này, tôi không thể lại lấy thần thức ra để đối kháng với ông ấy như trước.
Một khi đối đầu, tôi chỉ có bị nghiền áp đến tận cùng.
Dương Tuyết, Khởi Can đạo trưởng và những người khác thấy thế, lại càng thấy ngạc nhiên hơn.
“Đại trưởng lão, Đinh Phàm chỉ vô tình mạo phạm ngài, xin ngài đừng chấp nhặt với bậc tiểu bối.” Dương Tuyết mở miệng cầu xin.
“Đại trưởng lão, xin ngài hãy thu hồi áp chế lại!” Dương Tấn cũng lên tiếng giúp tôi.
“Nhị sư huynh, Đinh Phàm là tiểu bối, anh, anh làm như vậy có phải hơi quá rồi không?”
Khởi Can đạo trưởng cũng góp vào một câu, muốn Đại trưởng lão Võ Đang đừng chấp nhặt với tôi.
Đừng nhìn vị Phi Hà chân nhân tuổi đã ngoài 60 mà lầm.
Kỳ thật, ông ta là một người vô cùng nhỏ nhen, không chỉ hay bênh vực đệ tử của mình, còn cực kỳ sĩ diện.
Đệ tử thì bị tôi đánh cho một trận tơi bời, còn thần thức của bản thân lại bị tôi áp đảo.
Hiện tại, tôi còn chẳng có ông ta chút mặt mũi nào, điều này làm cho ông ta vô cùng khó chịu, nổi giận vô cớ.
Mà lúc này, Đại trưởng lão cũng chỉ muốn tìm lại chút mặt mũi mà thôi.
Đương nhiên, ông ta vẫn là một đạo sĩ chính phái.
Tuy ngoài miệng nói có thể giết chết tôi, nhưng trong thâm tâm ông ta cũng không thực sự muốn làm vậy.
Ông ta nghĩ, chỉ cần trấn áp tôi một chút, chỉ cần tôi mở miệng chịu thua, thì ông ta sẽ tha cho tôi.
Nhưng lúc ấy tôi còn trẻ tuổi bồng bột, lại cảm thấy bản thân không hề làm sai điều gì.
Vì sao tôi phải nhận lỗi? Chuyện chịu thua gì đó càng là chuyện không thể.
Lúc này, Đại trưởng lão thấy mọi người trong lòng đều cầu xin thì cũng nguôi ngoai phần nào
Chỉ còn chờ tôi há miệng ra, gọi vài tiếng tiền bối, rồi nhận sai nữa thôi.
Như vậy ông ra sẽ thu đạo khí về, sau đó rời đi.
Như vậy, ông ta cũng có sĩ diện.
Rốt cuộc thì sau lưng ông ta vẫn còn rất nhiều đệ tử trong phái đang theo dõi đấy!
Nhưng tôi thì sao? Cho dù đã bị ép tới không thể thở nổi, nhưng vẫn không chịu khuất phục.
“Có bản lĩnh, ông cứ giết tôi thử xem.
Nhất định ông sẽ phải hối hận…”
Tôi lạnh lùng mở miệng, cũng vô thức thúc giục đạo khí, trực tiếp rót vào bên trong dấu ấn màu đen.
Hai nốt ruồi đen trên người tôi lập tức hoá ra hai con cá âm dương, rồi biến thành một ấn bát quái.
Chỉ cần tôi liên hệ được với Mộ Dung Ngôn, là tôi đã có thể lập tức gọi được Mộ Dung Ngôn tới đây.
Đến lúc đó, tôi còn quan tâm ông là tiền bối Võ Đang hay ông lớn Đạo môn gì chứ.
Nếu ông già dám ép ông đây đến đường cùng, tôi còn có cả Hồ tộc làm chỗ dựa, Kỳ Lân tiền bối chống lưng, tôi phải sợ cái quái gì?
Nhưng tôi chỉ vừa mới dứt lời, lão Phong bên cạnh tôi đã không thể ngồi yên được nữa.
Cậu ấy vận chuyển đạo khí, trực tiếp nhảy ra chắn trước người tôi, để lộ ra sắc mặt lạnh lùng:
“Tiền bối, xin hãy thu đạo khí lại.
Nếu không, đừng trách vãn bối phải ra tay!”
Đại trưởng lão thật sự không thể ngờ tôi có thể quật cường được đến vậy.
Nếu đổi là một vị đạo sĩ khác, dưới sức ép như vậy, chỉ sợ đã chịu thua từ lâu rồi.
Nhưng rốt cuộc, vì sao tôi lại cố gắng chống đỡ như vậy, vì sao lại phải kiên trì tới cùng?
Chẳng lẽ, tôi thực sự không sợ bị giết sao?
Đại trưởng lão chỉ vừa kịp nghĩ tới đây, lão Phong lại nhảy ra nói một câu như vậy, quả là khiến ông ta như leo lên lưng hổ, không tài nào trèo xuống được.
Bây giờ mà thu đạo khí lại thì sao? Thế thì cái mặt già này của ông ta sẽ mất sạch sĩ diện, để cho một tiểu bối uy hiếp à.
Nhưng nếu không thu đạo khí về? Chẳng lẽ ông ta thực sự phải ra tay với một tiểu bối ư?
Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, cũng chỉ khiến ông ta phải mất mặt thôi.
Đang lúc Đại trưởng lão không biết phải làm sao mới phải, chẳng thể đưa ra được lựa chọn.
Một giọng nói lạnh như băng lại truyền từ ngoài vào: “Sư đệ, sao cậu lại làm thế này?”
Âm thanh này không lớn, nhưng lại có chút lạnh lùng, bá đạo.
Hơn nữa, lời nói này vừa vang lên, lại có thêm một luồng khí tức cường đại nữa đánh úp lại.
Khi luồng khí tức này vừa xuất hiện, đã trực tiếp phá vỡ sự áp chế của Đại trưởng lão đối với tôi.
Trong nháy mắt, tôi như được giải thoát, tất cả áp lực đè nặng lên người đều biến mất chỉ trong tích tắc.
Tôi vội vàng thở dốc, cũng vào khoảnh khắc này, tôi đã kết nối liên hệ được với Mộ Dung Ngôn.